Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 900 - Chương 900:

 Chương 900: Chương 900: Chương 900:

Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị không có quấy rầy anh ta, cho anh ta đủ không gian suy nghĩ.

Mà Hách Ngọc Thư đang bị nhốt cũng cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong phòng chìm vào sự im lặng quái đản.

Bạch Trân Trân không thích bầu không khí tình tình yêu yêu lầy lội này, nhưng chỉ cần nhắc đến tình yêu, tính cách con người sẽ theo đó xảy ra thay đổi.

Trong ấn tượng của cô, tính tình Vạn Chí Cường không được xem là người thiện lương cỡ nào, chuyện nguy hiểm đến tính mạng mình nhất định là đặt an nguy của mình làm đầu.

Bây giờ trông anh ta thế này, là không màng an nguy của mình, chỉ quyết chí bảo vệ Hách Ngọc Thư thôi?

Cuối cùng người phá vỡ im lặng là Hách Ngọc Thư, cô ta đau thương cười một tiếng, lầm bầm nói: "Cường Tử, là em có lỗi với anh."

Lần này vẻ đau khổ và bi thương trên mặt đã chân thành hơn, sau khi xin lỗi, xin nhận lỗi, cô ta quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, nhẹ giọng nói: "Đại sư, tôi biết chính tôi nghiệp chướng nặng nề, cô giết tôi đi, đừng để Cường Tử cảm thấy bị làm khó, anh ấy là bị tôi lừa."

Nói xong, không biết cô ta lấy sức từ chỗ nào, giãy giụa đứng dậy từ dưới đất, di chuyển từng bước một về phía Bạch Trân Trân.

"Đại sư, đại sư giết tôi đi, để tôi chuộc tội cho sai lầm của tôi đi..."

Nói xong, cô ta lập tức nhắm mắt lại, ra vẻ thản nhiên sẵn sàng chết.

Vạn Chí Cường mãi mà không suy nghĩ thông suốt sau khi thấy cảnh này thì cuối cùng cũng đã quyết tâm, anh ta tiến lên một bước, chắn trước mặt Hách Ngọc Thư, anh ta không nhìn mặt Hách Ngọc Thư, chỉ nhìn về phía Bạch Trân Trân đứng đối diện.

Nhìn thoáng qua, lúc này Bạch Trân Trân rất giống cái tên không phân tốt xấu muốn chia rẽ Hứa Tiên và Bạch Nương Tử. Chẳng lẽ nào cô là Pháp Hải*?

*Truyện Hứa Tiên và Bạch Nương Tử có rất nhiều dị bản, tiêu biểu là Bạch Xà là Bạch Tố Trinh tu luyện thành người được Hứa Tiên cứu, hai người yêu nhau cưới nhau, Pháp Hải là sư thầy đi ngang qua thấy Bạch Xà là yêu quái thì đòi chém giết, thuyết phục Hứa Tiên khiến Bạch Xà lộ nguyên hình.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Trân Trân, nhưng lại bị chính cô đen mặt ép xuống.

Được rồi, cô xinh đẹp như hoa, có làm sao cũng không thể là con lừa trọc đầu Pháp Hải.

"Trân Trân, van xin cô thả cô ấy đi, tôi..."

Nói xong, Vạn Chí Cường giống như là nghĩ tới điều gì, cắn răng quay đầu nhìn Hách Ngọc Thư một cái, hai mắt đối phương đẫm lệ nhìn anh ta, trong cặp mắt đó là tình nghĩa đong đầy dành cho anh ta.

Sau khi thấy cảnh này, trái tim của Vạn Chí Cường lập tức mềm xuống.

Hách Ngọc Thư chết vẫn không quên tới tìm anh ta, vào trong giấc mơ nối lại tiền duyên với anh ta, lại lần nữa nối lại mối tình đã đứt đoạn đó.

Nói cho cùng, ban đầu Hách Ngọc Thư cũng là bởi vì yêu anh ta mới tìm tới cửa tới, coi như cuối cùng phần tình yêu này đã biến chất, thế nhưng sơ tâm của cô ta là tốt.

Mặc dù Hách Ngọc Thư muốn giết anh, nhưng không phải là anh ta chưa chết sao?

Vạn Chí Cường băn khoăn hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định, anh ta quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, trên mặt hiện vẻ khẩn cầu hỏi: "Trân Trân, cô có thể đừng giết cô ấy hay không, để cô đi đầu thai chuyển thế?"

Hách Ngọc Thư đã là quỷ, ở lại nhân gian có lẽ sẽ dẫn mầm tai vạ khác, nhưng nếu để cho cô ta đi chuyển thế đầu thai, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, không có bất kỳ phiền toái nào.

Nghĩ tới đây, ngữ điệu của Vạn Chí Cường trở nên vội vàng hơn mấy phần: "Trân Trân, nếu cô có biện pháp đưa cô ấy đi đầu thai, thế thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng rồi..."

Hách Ngọc Thư núp ở sau lưng Vạn Chí Cường, nhìn không rõ cô ta có biểu cảm như thế nào.

Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết này, cũng là làm khó anh ta rồi.

Bạch Trân Trân nhìn Vạn Chí Cường, vẻ mặt là lạ, còn Vạn Chí Cường căng thẳng nhìn về phía Bạch Trân Trân , chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh ta không biết đề nghị này của mình khả năng Bạch Trân Trân đồng ý là bao nhiêu, nhưng đây là biện pháp duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra được, nếu không được...

Nghĩ đến đây, trái tim Vạn Chí Cường chậm rãi sa sầm.

Nếu không được, anh ta cũng hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Ngọc Thư đi đến tuyệt lộ.

Bạch Trân Trân nở một nụ cười bí hiểm, cô xòe tay ra nói: "Tôi chưa từng nói tôi muốn giết cô ấy."

Vạn Chí Cường sửng sốt giây lát, mắt hơi trợn to, dường như không thể tin được mình đã nghe thấy cái gì.

Bạch Trân Trân tiếp tục nói.

"Người cô ta muốn giết là anh, bởi vì bị tôi ngăn cản nên không thành công, cộng thêm trên người cô ta cũng không huyết khí, hiển nhiên là chưa từng hại mạng người, sao tôi có thể ra tay với cô ta?"

Bình Luận (0)
Comment