Vẻ mặt Hách Ngọc Thư không ngừng thay đổi, Bạch Trân Trân vẫn ung dung nhìn đối phương, cô không nóng nảy, chỉ muốn xem xem người này có thể trì hoãn tới khi nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hách Ngọc Thư đã mở miệng, giọng nói của cô ta khàn khàn, dường như là đã cam chịu.
"Chỉ cần đại sư không lấy đi công đức chi lực của Vạn Chí Cường, bất kể đại sư hỏi cái gì, tôi đều sẽ trả lời đại sư."
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn cô ta: "Vậy vì sao cô không nói thẳng với tôi chứ?"
Nghe thế, Hách Ngọc Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, căm hận nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Đại sư đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi không tin đại sư nhìn không ra vấn đề của tôi, đại sư cần gì phải nói những lời này để làm nhục tôi chứ?"
Bạch Trân Trân không nói, Hách Ngọc Thư như bò tót bị vải đỏ đung đưa trước mặt. Đôi mắt trừng to sắp to như mắt trâu, nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại sợ là Bạch Trân Trân đã bị ánh mắt của cô ta chém thiên đao vạn nhát.
"Chậc."
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, nhẹ giọng nói: "Hách Cầm Vận là gì của cô?"
Vẻ mặt Hách Ngọc Thư hơi thay đổi: "Sao đại sư biết cô ấy?"
Bạch Trân Trân nói: "Cô không cần hỏi nhiều, cô chỉ cần nói cho tôi biết hai người có quan hệ như thế nào là được rồi."
Sau khi Hách Ngọc Thư trầm ngâm một hồi, đáp: "Cô ấy là chị họ của tôi."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Là ai bảo cô tới tìm tôi gây phiền phức?"
Hách Ngọc Thư cắn răng: "Tôi không thể nói."
Cái chết của Hách Ngọc Thư cũng không phải là ngoài ý muốn, cô ta là sau khi bị người ta giết đã chế tác thành diễm quỷ, người chế tác cô ta có thuật pháp cao siêu, không phải là con gà nhỏ yếu là Hách Ngọc Thư có thể so sánh được. Cô ta không phải là dòng chính của nhà họ Hách, bởi vì thiên phú không được tốt cho lắm, cho nên Huyền Thuật mà cô ta biết chỉ là học được da lông mà thôi. Con gà Huyền Thuật Sư biết chút Huyền Thuật giống như cô ta, rất dễ dàng bị người để mắt tới, vận khí của Hách Ngọc Thư không tốt, bởi vậy trở thành diễm quỷ.
Đến hại Vạn Chí Cường không phải là ý muốn của cô ta, là người khống chế cô ta bảo cô ta làm, cô ta chỉ lợi dụng Vạn Chí Cường, nhưng mục tiêu cuối cùng nhất thật ra là Bạch Trân Trân. Người kia bảo cô ta ngay lúc Bạch Trân Trân cứu chữa Vạn Chí Cường, thừa cơ tiến vào trong thân thể Bạch Trân Trân. Thế nhưng khi Bạch Trân Trân vẽ bùa trên người Vạn Chí Cường, cô ta nhìn thấy thủ pháp quen thuộc. Đó là thủ pháp độc môn thuộc về nhà họ Hách, còn là dòng chính nhà họ Hách mới biết, mà bút lông cô dùng vẽ bùa cũng xuất phát từ nhà họ Hách. Mặc dù đã biến thành quỷ, thế nhưng từ đầu đến cuối Hách Ngọc Thư vẫn nhớ kỹ mình là người của nhà họ Hách, sau khi nhìn thấy thủ pháp Bạch Trân Trân vẽ bùa, cô ta đã chần chờ.
Cô ta không có thừa cơ tiến vào thân thể Bạch Trân Trân, nghĩ trước tiên tiềm phục trong thân thể Vạn Chí Cường, chờ đến khi cô ta biết rõ quan hệ giữa Bạch Trân Trân và nhà họ Hách lại tính. Thế nhưng là ai có thể ngờ rằng Bạch Trân Trân vậy mà đã nhìn ra, cô thăm dò liên tiếp, chung quy là dã lôi đầu cô ta ra.
Diễm quỷ rất khó đầu thai, nhất là diễm quỷ bị người khống chế, hồn phách của bọn họ không được đầy đủ, hoàn toàn vô phương chuyển thế đầu thai. Nghĩ chắc Bạch Trân Trân là đã nhìn thấu điểm này, cho nên mới để Vạn Chí Cường phải dùng công đức chi lực của bản thân làm điều kiện trao đổi với âm thần, bù đắp hoàn chỉnh linh hồn của cô ta, để cô ta có thể đầu thai chuyển thế. Hách Ngọc Thư biết Bạch Trân Trân là đang đánh cược cô ta không bằng lòng để Vạn Chí Cường trả giá, cuối cùng cô đã cược thắng rồi. Người phụ nữ trước mặt này còn thông minh ngàn lần vạn lần so với suy nghĩ của mình.
Ngón tay của Bạch Trân Trân nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tay ghế sô pha, kéo suy nghĩ của Hách Ngọc Thư trở về.
"Được rồi, tôi tự có biện pháp tránh né đối phương, tôi hỏi, cô chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được rồi."
Hách Ngọc Thư nhẹ gật đầu, bày tỏ đã đồng ý.
Bạch Trân Trân ngồi ngay ngắn, bắt đầu hỏi Hách Ngọc Thư.
"Người lợi dụng cô ra tay với Vạn Chí Cường là Cầu Quốc Hoa sao?"
Trên mặt Hách Ngọc Thư toát ra vẻ ngỡ ngàng, sau đó lắc đầu với Bạch Trân Trân.
Thế mà không phải Cầu Quốc Hoa sao?
Đôi mắt của cô lóe lên một cái: "Đối phương họ Tần?"
Hách Ngọc Thư lắc đầu.
Bạch Trân Trân lại hỏi: "Thế thì họ Hạ?"
Hách Ngọc Thư vẫn lắc đầu.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô đoán nhiều như vậy, thế mà đều trật lất hết sao?
Mặc dù như thế, Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy nhụt chí, mà là tiếp tục hỏi thăm thêm vài vấn đề.
Hách Ngọc Thư trả lời đàng hoàng, không hề nói linh tinh.
Trong phòng, hai người một hỏi một đáp, bầu không khí rất hài hòa.
Nhưng hai người phía ngoài thì không được tốt cho lắm.