Không biết vì sao trong lòng Vạn Chí Cường tràn ngập lo lắng vô cùng, anh ta không khống chế nổi đi tới đi lui trong hành lang, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Tại sao vẫn chưa ra chứ? Chắc Trân Trân sẽ không đánh chết cô ấy rồi chứ?"
"Muốn vào xem quá, chắc Ngọc Thư sẽ không ngốc đến mức không cần hỗ trợ của tôi chứ?"
"Tôi thật là một người đàn ông vô dụng, nếu tôi giỏi hơn một chút, sự việc cũng sẽ không trở thành thế này..."
Anh ta vừa nói dông dài, vừa đi tới đi lui trong hành lang, thế này trông rất chướng mắt.
Diệp Thanh Mị nhìn Vạn Chí Cường cứ đi tới đi lui trong hành lang, không chịu được lườm nguýt một cái, tức giận nói: "Cậu có thể đừng đi lòng vòng nữa hay không? Tôi thật sự đàn ông không hiểu các cậu, trên đầu chữ sắc có cây đao, người ta đã muốn lấy cả mạng cậu rồi, thế mà còn nhung nhớ mãi không quên, có phải bị ngu hay không?"
Cô ta không thể nào hiểu được lo lắng Vạn Chí Cường dành cho Hách Ngọc Thư, càng không thể lý giải việc Vạn Chí Cường bằng lòng trả cái giá siêu cao cũng muốn để Hách Ngọc Thư chuyển thế đầu thai. Dù sao nếu chuyện giống thế này xảy ra với cô ta, nếu như Bạch Trân Trân trói ông chủ Kim đưa đến trước mặt của cô ta, Diệp Thanh Mị nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho đối phương hồn phi phách tán.
Người ta đã muốn hại mình rồi, còn có thể giả bộ làm như không có chuyện, bản lãnh này của anh ta quả thật không phải ai cũng có thể có.
"Trân Trân không phải loại người như vậy, đã nói sẽ không làm hại cô ta vậy nhất định sẽ không làm hại cô ta, cậu phải tin tưởng Trân Trân."
Vạn Chí Cường cười khổ một tiếng, anh ta vuốt mặt một cái, lầm bầm nói: "Không phải tôi không tin Trân Trân, tôi là sợ Ngọc Thư tự mình tìm chết..."
Trước đó Bạch Trân Trân cũng đã nói, cô không muốn giết Hách Ngọc Thư, là Hách Ngọc Thư một lòng muốn chết, nhỡ đâu lúc mình không ở bên trong Hách Ngọc Thư lại có suy nghĩ muốn chết, thế thì nên làm thế nào cho phải?
Nói xong, trên mặt của anh ta toát ra vẻ lo âu vô cùng, ánh mắt rơi vào trên cửa phòng nhà Diệp Thanh Mị, đôi mắt sáng rực đó giống như là muốn đốt thủng hai cái lỗ trên cửa phòng.
Diệp Thanh Mị: "..."
Tên này quả là không có thuốc nào cứu được nữa, sao lúc trước từ xưa đến nay cô ta chưa từng phát hiện đầu óc Vạn Chí Cường tưng tửng thế này chứ?
Sau khi nỏ giọng thầm thì vài câu, Diệp Thanh Mị tựa lên vách tường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cô ta và Vạn Chí Cường hiển nhiên không phải người chung một thế giới, vẫn là đừng cưỡng ép tán gẫu, nếu không cô ta sẽ cảm thấy tư duy mình sẽ bị Vạn Chí Cường kéo lùi.
Thấy Diệp Thanh Mị không muốn nói chuyện với mình, trong lòng Vạn Chí Cường cảm thấy như bị mèo cào, ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện, lúc này lòng anh ta chỉ tràn đầy nữ quỷ Hách Ngọc Thư, đã quên đi sạch sẽ bạn gái của mình.
Đại khái qua một giờ sau, cửa phòng mở ra, Vạn Chí Cường nhìn thấy cửa mở, lao đến trước tiên.
"Thế nào? Ngọc Thư đâu?"
Bạch Trân Trân đáp: "Tôi đã đưa cô ta vào địa phủ."
Bạch Trân Trân điềm nhiên nói.
Sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, Vạn Chí Cường choáng váng cả người.
Anh ta ngơ ngác đứng ở đó, không thể tin mà nhìn về phía Bạch Trân Trân, bật thốt: "Sao cô có thể đưa cô ấy vào địa phủ chứ? Tại sao cô phải làm như thế?!"
Đang khi Vạn Chí Cường nói, cảm xúc trở nên kích động, anh ta có chút không khống chế nổi bản thân, giọng nói theo đó cao hơn mấy nấc.
"Trước đó rõ ràng cô đã hứa với tôi, nói sẽ không ra tay với Ngọc Thư, nhưng cô đã làm gì rồi?"
"Không phải cô nói muốn lấy công đức chi lực của tôi sao? Không có công đức chi lực sao Ngọc Thư có thể vào địa phủ? Có phải là cô ấy không thể đầu thai chuyển thế?"
"Trân Trân, cô thật quá đáng, cô đã hứa với tôi, tại sao cô phải làm vậy? Trân Trân, cô trả lời tôi!"
Nói xong, Vạn Chí Cường không khống chế nổi cảm xúc của mình, tiến lên một bước, vươn tay tóm cánh tay Bạch Trân Trân, nhưng mà Bạch Trân Trân lại giơ tay lên, không chút do dự cho Vạn Chí Cường một cái tát.
Một tát này của cô dùng lực cực mạnh, mặt Vạn Chí Cường bị tát lệch qua, anh che mặt mình, không thể tin nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Cô thế mà đánh tôi?"
Nhìn dáng vẻ ngu đột xuất của anh ta, Bạch Trân Trân liếc mắt, không khách khí chút nào nói: "Đánh anh thì đánh anh, sao nào? Không thể đánh anh à? Anh quý giá hơn con người ở đâu? Ngay cả quỷ tôi cũng chưa từng đánh lầm, huống chi là con người là anh!"
Khí thế của Bạch Trân Trân quá mạnh, khí thế của Vạn Chí Cường đã bị đè bẹp, anh ta bụm mặt, phát nhiệt não mình đã bình tĩnh lại, ấm ức nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Sao cô có thể đánh tôi chứ?"
Anh ta cảm thấy rất ấm ức, được chứ? !
Bạch Trân Trân: "..."
Tên này cũng chỉ được có thể thôi.
"Nếu anh vẫn chưa tỉnh táo, tôi không ngại đánh anh thêm một cái, mãi cho đến khi anh tỉnh táo lại, tới khi có thể bình tĩnh nghe lời người ta nói mới thôi."
Vạn Chí Cường rùng mình một cái, vội vàng nói: "Sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ nghe đàng hoàng."