Vương Kim Phượng đột nhiên bật cười.
Con trai bà ta bà ta hiểu, anh ta là đứa con hiếu thảo nhất, cho dù phát hiện cũng không sao, bà ta là mẹ anh ta, là người mẹ sinh anh ta nuôi anh ta, hi sinh tất cả mọi thứ vì anh ta.
Anh ta biết nên lựa chọn thế nào.
Nhưng tuy năng lực chịu đựng rất mạnh, nhưng cảm giác đau đớn cuồn cuộn đó vẫn luôn dày vò bà ta, Vương Kim Phượng rên ư ử, muốn gọi y tá tới, bảo y tá gọi Vương Kim Phát tới.
Chỉ cần nhìn thấy con trai của mình, cho dù là nỗi đau lột da rút gân, bà ta cũng có thể chịu đựng.
Chỉ là không biết vì sao, Vương Kim Phượng gọi rất lâu, chuông bên tay đã nhấn vô số lần, vẫn không có người tới.
Đây là sao vậy?
Ngay lúc bộ não có hơi cứng đơ của Vương Kim Phượng chậm rãi chuyển động, cửa phòng bệnh được người từ bên ngoài đẩy ra.
"Mấy người các người cũng thật là, tôi... A Phát?"
Tiếng nói vốn ngập tràn oán giận chuyển hóa thành sự hiền dịu khi nhìn thấy thân ảnh gầy gò từ bên ngoài đi vào đó.
Nhìn thấy con trai, Vương Kim Phượng ngay cả nỗi đau đớn trên thân thể cũng tựa như giảm đi rất nhiều, bà ta gần như tham lam nhìn con trai mình, mắt vốn không nỡ dời đi.
Đây là con trai của bà ta, đứa con trai bà ta sủng chiều vô hạn, chỉ cần nhìn thấy anh ta, bệnh gì tật gì cũng sẽ tan biến sạch sẽ.
"A Phát, đỡ mẹ ngồi dậy, để mẹ nhìn con thật kỹ."
Vương Kim Phượng tha thiết nói, chỉ là Vương Kim Phát lại không nghe lời đi tới trước mặt đỡ bà ta dậy như trước.
Vương Kim Phát lặng lẽ đi tới, ngồi xuống ghế bên giường bà ta.
Thấy Vương Kim Phát không nghe lời mình, Vương Kim Phượng hung hăng nhíu chặt mày lại.
"A Phát, lời của mẹ con cũng không nghe thấy sao? Đỡ mẹ dậy."
Bà ta nhấn mạnh, trong ngữ khí lộ ra vẻ không vui rõ rệt.
Thế nhưng Vương Kim Phát nhìn Vương Kim Phượng như vậy, đột nhiên bật cười, anh ta chậm rãi cong ngón tay lên, yểu điệu vén tóc của mình.
Đồng tử của Vương Kim Phượng lập tức co rút lại.
Kiều An Na nhìn Vương Kim Phượng sợ tới mức biến sắc, yểu điệu kêu một tiếng.
"Ây da, bị bà phát hiện rồi, thật sự ngại quá, quên ngụy trang trước mặt bà rồi, nhưng cho dù tôi ngụy trang tốt tới mấy, mẹ chồng cũng có thể nhìn ra nhỉ?"
Sau khi nhìn thấy cảnh này, không biết sức lực từ đâu ra, Vương Kim Phượng từ trên giường bệnh ngồi bật dậy, bà ta nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mặt này, đanh giọng nói: "Yêu nghiệt to gan, mày là cô hồn dạ quỷ từ đâu tới, lại dám xâm chiếm thân thể của con trai tao, mày thực sự không biết sống chết!"
Nói xong, Vương Kim Phượng bấm pháp quyết, cắn rách đầu lưỡi phun một ngụm máu về phía Kiều An Na: "Phá!"
Trên mặt Kiều An Na bị phun máu đầu lưỡi của Vương Kim Phượng, cô ấy hơi nghiêng đầu, đột nhiên cười một cách điên loạn.
"Hi hi hi hi, Vương Kim Phượng, không ngờ đổi sang cái xác của con trai bà yêu nhất, sự chán ghét của bà dành cho tôi vẫn không hề thay đổi chút nào, đây đúng là khiến người ta phát sầu, làm sao đây? Bà như vậy khiến tôi cũng rất khó xử."
Kiều An Na giơ tay lên, lau đi vết máu trên mặt, khi quay đầu nhìn đối phương, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
"Đáng tiếc thân thể này bây giờ là cả nhà chúng tôi cùng sử dụng, cả nhà chúng tôi ở bên nhau, hạnh phúc biết bao."
Đồng tử của Vương Kim Phượng trừng to tới cực hạn, bà ta khó tin nhìn Kiều An Na, bởi vì chấn kinh, giọng nói cũng lạc điệu: "Kiều An Na, là mày? Con tiện nhân mày, mày đã làm gì con trai tao?"
Không đợi Kiều An Na trả lời, Vương Kim Phượng lại bắt đầu bấm tay niệm chú.
Bà ta không biết đã xảy ra chuyện gì, điều bà ta biết là bây giờ Kiều An Na đã chiếm thân thể của con trai mình, bà ta phải xua đuổi cô ấy ra khỏi thân thể của con trai mình.
Con trai bảo bối của bà ta sao có thể dính dáng tới con tiện nhân Kiều An Na đó? Lúc còn sống, ả đã không thể ở bên con trai mình, chết đi biến thành quỷ, càng không có tư cách ở bên con trai mình!
Thế nhưng mặc kệ Vương Kim Phượng niệm bao nhiêu chú, bấm bao nhiêu pháp quyết, bà ta đã tiêu hao hết bảy tám phần sức sống ít ỏi trên người mình, vẫn không thể xua đuổi Kiều An Na, đợi tới khi kiệt sức, thân thể của Vương Kim Phượng cứng lại, ngã phịch xuống giường bệnh.
Nhìn Vương Kim Phượng thở hổn hển, tựa như cá thiếu nước, Kiều An Na lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Đáng thương quá đáng thương quá, thật sự đáng thương chết được, bây giờ bà còn muốn chia cắt một nhà ba người chúng tôi có phải không?"
Trên gương mặt thuộc về Vương Kim Phát lộ ra nụ cười xán lạn mà Vương Kim Phượng chưa từng nhìn thấy, cô ấy đi tới trước mặt Vương Kim Phượng, cười híp mắt nói.
"Vương Kim Phượng, A Phát đã lập khế ước với tôi rồi, anh ấy tự nguyện giao thân thể của mình cho tôi, hôm đó sau khi rời khỏi hầm, chúng tôi đã ở bên nhau rồi."
Nói xong, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười giống như ảo mộng, trong đôi mắt có hơi vẩn đục đó ánh chiếu ra dáng vẻ Vương Kim Phượng một cách rõ nét.