Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 912 - Chương 912:

 Chương 912: Chương 912: Chương 912:

Phù có hiệu quả rất nhanh, ánh lửa bốc lên bị rất nhiều người trông thấy được.

Hơn nữa dáng vẻ của Bạch Nhạc Nhạc bây giờ có cái gì rất không đúng, sau khi mọi người thấy một màn này liền đồng loạt lui về sau một bước, thần sắc hoảng sợ nhìn Bạch Nhạc Nhạc dường như đang chuẩn bị biến hình ngay lập tức.

Bạch Nhạc Nhạc bất thình lình phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cô bé không hề công kích Bạch Trân Trân mà quay đầu bò dậy từ dưới đất, lảo đảo chạy về phía cửa.

Mới vừa rồi có không ít người vây quanh đây, thấy Bạch Nhạc Nhạc xông tới, tất cả mọi người cũng chưa kịp né tránh, Bạch Nhạc Nhạc lại muốn thoát đi nhanh hơn một chút, thân thể không ngừng phát sinh biến hóa trong quá trình trốn chạy.

Quần áo trên người cô bé rụng dần ra, thân thể phát ra tiếng vang rắc rắc rắc, chỉ trong chốc lát đã biến thành một cái thứ gì đó không rõ ràng, lao từ trong đám người ra ngoài.

Sau khi thấy cảnh tượng này, mọi người trợn to hai mắt, rất lâu cũng không thể tìm lại giọng nói của mình.

Không phải, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ đã xuất hiện ảo giác tập thể hay sao? Nếu không làm sao lại nhìn thấy một người sống biến hóa như thế?

Đứa bé được gọi là Bạch Nhạc Nhạc biến thành một con chó phải không? Hay là một thứ gì khác? Rốt cuộc thứ đồ chơi kia là gì?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, cuối cùng đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Bạch Trân Trân – vừa rồi chính cô đã nhét vào miệng Bạch Nhạc Nhạc cái gì đó, sau đấy Bạch Nhạc Nhạc mới nảy sinh biến hóa, nhất định cô biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Đó là một con chồn."

Mắt Bạch Trân Trân rất tốt cho nên thấy rõ con chui là cái thứ gì.

Thứ kia rõ ràng là một con chồn.

Có điều Bạch Trân Trân nhớ không lầm, loại động vật giống như con chồn này dường như luôn sống ở vùng Đông Bắc, tại sao Hương Giang lại có thể có chồn cơ chứ.

Chồn am hiểu nhất chính là mê muội người khác, nó biến thành hình dáng của con người, mê hoặc những người hàng xóm này, khiến bọn họ nhận biết sai mới có thể nhận lầm con chồn là con của Bạch Trân Trân.

Nếu hôm nay người ở đây không phải là cô, sợ rằng họ sẽ mang đứa bé kia về xem thử xem là chuyện gì xảy ra vì muốn dàn xếp ổn thỏa.

Có điều đáng tiếc là từ trước tới giờ Bạch Trân Trân đều không đi đường bình thường, hơn nữa cô cũng không bị dư luận kéo theo, bắt cóc, lời nói của những người này cũng không nảy sinh bất cứ ảnh hưởng nào với cô.

Cho nên cô mới có thể nhanh chóng quyết định.

Có điều con chồn kia hẳn đã làm những trò lừa gạt khác, nếu không, Bạch Trân Trân cũng không để đến lúc nó bắt đầu biến hóa mới phát hiện đó là một con chồn.

Cô giải thích chuyện con chồn bằng cách đơn giản hơn chút: "Trong thời gian ngắn, con chồn hẳn là sẽ không tới nữa, mọi người đề phòng nhiều hơn, nếu không yên tâm thì tới các miếu thỉnh một cái bùa hộ mạng về."

"Cô Bạch, chúng tôi cần gì phải bỏ gần cầu xa cơ chứ? Cô biết vẽ bùa có đúng không? Nếu đã như vậy, sao cô Bạch không trực tiếp vẽ bùa cho chúng tôi?"

"Đúng vậy đúng vậy, cô Bạch, cô lợi hại như thế, chỉ cần một tấm phù đã đuổi được chồn tinh, xin cô giúp chúng tôi một tay đi..."

Những người vừa rồi còn vây quanh Bạch Trân Trân, quay sang cô kêu đánh kêu giết giờ lại thay đổi thành dáng vẻ khác, rối rít nhờ Bạch Trân Trân vẽ bùa hỗ trợ.

Dù sao bọn họ cũng không biết phù bình an trong miếu có hữu hiệu hay không, thỉnh về rồi lại không có hiệu quả thì làm thế nào? Như vậy không phải vừa uổng tiền vừa không làm được việc?

Vừa rồi Bạch Trân Trân lại còn dùng một tấm phù đuổi chồn tinh đi, phù của cô chắc chắn có tác dụng!

Mọi người tôi một lời cô một câu, đều đứng ở đây tâng bốc Bạch Trân Trân, muốn cô hỗ trợ vẽ bùa.

Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn mọi người, mở miệng nói: "Tôi nghĩ mọi người hiểu lầm rồi, tôi không biết vẽ bùa, phù này là bạn của tôi đưa cho, dùng một tấm thì bớt đi một tấm, mọi người vẫn đi tới miếu cầu thì tốt hơn."

Nói xong những lời này, Bạch Trân Trân không định nghe bọn họ nói gì nữa, sau khi từ chối với bọn họ thì trực tiếp vào thang máy rời đi.

Những người còn lại anh nhìn tôi tôi nhìn anh, họ đều cảm thấy Bạch Trân Trân có chút lạnh lùng quá mức.

Có điều không bị chồn ảnh hưởng nên chỉ số thông minh của bọn họ dần dần trở lại não, cũng nhớ tới không ít chuyện liên quan tới Bạch Trân Trân.

Không phải, Bạch Trân Trân nhìn thế nhưng lại là một nhập liệm sư, cô suốt ngày giao thiệp với thi thể, âm khí trên người nặng, nhất định sẽ mang theo bùa hộ mạng trong người.

Con chồn kia rõ ràng nhằm vào Bạch Trân Trân, lần này không dây dưa được với Bạch Trân Trân, bị cô đuổi chạy đi, sau này khả năng tới một lần nữa đúng là cũng không lớn.

Trong lòng tất cả mọi người xoay chuyển giữa đủ lại ý nghĩ, từng người giải tán.

Ở một bên khác, con chồn tinh kia hoảng không còn lựa chọn nào khác, không biết chạy ra ngoài được bao lâu, đi bao xa, bốn chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment