Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 911 - Chương 911:

 Chương 911: Chương 911: Chương 911:

"Động cái chỗ não ít ỏi của các người, suy nghĩ cho cẩn thận một chút, nếu đứa nhỏ này thực sự là con tôi, các người bài xích tôi như thế lại có thể thân cận với đứa bé này sao?"

"Bà vừa nói cái gì cơ? Hổ dữ không ăn thịt con? Vậy cũng phải là con tôi mới được, tôi thân là một hoàng hoa đại khuê nữ, bà cứ nói như đinh đóng cột là tôi sinh đứa bé lớn như vậy, tôi không đánh bà là do tôi hiền lành!"

"Các người nhìn thấy tôi ra ngoài cùng cô bé này? Nhìn thấy ở chỗ nào? Lúc nào khi nào? Nói đi, sao bà lại không nói?Nói láo thì chỉ cần mồm mép chạm nhau vài cái là có thể nói ra lời, nhưng bà phải biết nói láo phải trả giá rất lớn!"

Bị hơn hai mươi người vây quanh chỉ trích, nếu là người bình thường thì rất khó có thể chịu được nhưng Bạch Trân Trân cũng không phải người bình thường.

Miệng lưỡi của cô lanh lẹ khác người thường, cứ như vậy khẩu chiến với đám cổ hủ này, cũng đáp trả từng câu một với những người này.

Thời điểm buổi tối rất khó bấm điện thoại gọi cảnh sát, bởi vì bây giờ không phát triển như thời sau này, thường xuyên xuất hiện tình trạng chiếm sóng, không gọi được cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Bạch Trân Trân cũng không nóng vội, cô gọi điện thoại báo cảnh sát hết lần này tới lần khác, cũng không vì điện thoại không được thông mà rối loạn chừng mực, ngược lại còn tiếp tục khua môi múa mép.

Ai nói cái gì cô cũng nhớ hết sức rõ ràng, lúc này đáp trả lại từng cái một, phải nói là mạch lạc rõ ràng, có lý có chứng cứ.

Người vây xem vốn muốn đứng ở điểm cao khống chế đạo đức để chỉ trích Bạch Trân Trân, ai ngờ sức chiến đấu của Bạch Trân Trân lại mạnh mẽ như vậy, không những không bị bọn họ nói tới mức cúi đầu nhận sai mà ngược lại còn càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung dữ.

"Tôi nói này bác gái, bác chắc chắn đứa trẻ bác ôm thực sự là trẻ con hay sao? Tối như này rồi, cao ốc chỗ chúng ta lại không bình yên lắm, bác không cảm thấy kí ức của bản thân mình không được đúng lắm, đứa nhỏ trong ngực cũng không thoải mái lắm hay sao?"

Cuối cùng Bạch Trân Trân nhắm hỏa lực vào bác gái đang ôm Bạch Nhạc Nhạc, bắn một chuỗi đùng đùng đùng ra ngoài.

Cô nhớ bác gái này cực kỳ mê tín, tượng thần trong nhà cung phụng đến mấy cái, nghe nói tháng nào cũng phải tới miếu cung phụng tiền nhang đèn, chút tiền lương kia của bà ta cũng có một khoản lớn tiêu phí vào chuyện này.

Đi đôi với những lời Bạch Trân Trân nói, cơ thể của bác gái ôm Bạch Nhạc Nhạc đột ngột cứng lại trong chớp mắt, trong đầu bà ta bối rối hỗn loạn, loạn thành một cái nồi cháo.

Sau một hồi, bà ta từ từ cúi đầu xuống, nhìn sang Bạch Nhạc Nhạc đang nằm trong lòng mình.

Cô bé trong lòng nhìn đơn thuần vô hại, lúc này cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía bà ta, đôi mắt to đen trắng rõ ràng đó phản chiếu rõ hình ảnh của bà bác.

Không biết tại sao, bác gái đột ngột cảm thấy có một luồng khí lạnh dồn từ lòng bàn chân lên, cô bé lúc trước nhìn sao cũng cảm thấy đáng thương vô hại vậy mà giờ dường như biến thành một con quái thú đáng sợ.

Tim bà ta nhất thời bị treo lên, thân thể phản ứng trước đầu óc một bước, ném Bạch Nhạc Nhạc trong lòng xuống dưới mặt đất.

Thân thể nho nhỏ của Bạch Nhạc Nhạc rơi xuống, phát ra tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó miệng của cô bé mở to ra, toét miệng gào thét, khóc rống lên.

Tiếng khóc của cô bé thê lương dị thường, quanh quẩn trong phòng khách, sắc mặt những người ở chỗ này nhao nhao phát sinh biến hóa, ánh mắt nhìn về phía cô bé tràn đầy sự sợ hãi nhàn nhạt.

Bọn họ vừa nãy bị sao vậy? Rõ ràng chỉ có một chút kí ức yếu ớt với cô bé này, sao bọn họ lại bằng lòng ra mặt giúp cô bé này chứ?

Hơn nữa Bạch Trân Trân cũng kiên định nói cô bé này không phải là con cô, tại sao bọn họ cứ khăng khăng phải nói là con của cô?

Tiếng khóc của cô bé trở nên ngày một thê lương hơn, ánh mắt người vây xem cũng theo đó mà bắt đầu hốt hoảng.

Đúng lúc đó, Bạch Trân Trân móc ra một tấm phù, lanh tay lẹ mắt nhét vào trong miệng Bạch Nhạc Nhạc.

Sau khi lá bùa được nhét vào miệng thì có ánh lửa màu đỏ sáng lên, tiếng thét chói tai của Bạch Nhạc Nhạc hơi ngừng lại, thân thể cô bé run rẩy kịch liệt giống như đang đè nén cái gì đó.

Đầu ngón tay Bạch Trân Trân còn kẹp mấy tấm phù, cô nhìn tên tiểu tử kia bằng ánh mắt phòng bị.

Thế giới rộng lớn không thiếu những điều lạ, Bạch Trân Trân tin rằng trên thế giới này sẽ có sự tồn tại của hai người tương tự nhau nhưng cô không tin người này có thể vừa vặn xuất hiện trước mặt cô mà lại còn gọi cô là mẹ.

Phản ứng của hàng xóm rõ ràng không được bình thường, ngọn nguồn bất chính hiển nhiên ở trên người của Bạch Nhạc Nhạc.

Thứ cô dùng là bùa trừ tà, chỉ có tác dụng với yêu ma quỷ quái, nếu như Bạch Nhạc Nhạc chỉ là một cô bé phổ thông bình thường thì chắc chắn sẽ không có hiệu quả gì.

Có điều bây giờ nhìn tình hình này, hiển nhiên không phải người bình thường gì.

Bình Luận (0)
Comment