Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910:

 Chương 910: Chương 910: Chương 910:

Bác gái hùng hồn nói xong mấy câu này, liền khom người bế Bạch Nhạc Nhạc mặc quần áo không vừa người lên, bà ta dịu dàng xoa đi nước mắt trên Bạch Nhạc Nhạc, trợn mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, nếu cô không phải người thích có con thì ban đầu lúc mang thai đứa bẻ, cô thẳng tay bỏ nó đi là được, cần gì phải sinh nó ra cơ chứ?"

"Nếu cô đã sinh ra được rồi, làm mẹ, cô phải gánh vác trách nhiệm làm mẹ..."

Bác gái nói xong, người đứng bên cạnh ngay lập tức phụ họa theo, từng người một không ngừng chỉ trích quở trách cô, giống như cô thực sự đã làm chuyện gì tội ác tày trời không thể tha vậy.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô vừa đi ra ngoài một ngày đã có thêm một đứa con lớn, đời người đúng là tràn đầy kịch tính.

Còn nữa, những người hàng xóm này bình thường nào có đoàn kết tới thế? Bây giờ sao lại bắt đầu cùng nhau tiến tới tấn công cô?

Tất cả những điều này đều có gì đó không được đúng, mà hết thảy nguyên do cũng đến từ một cô bé giống cô y như đúc.

Bạch Trân Trân híp mắt lại, ánh mắt rơi xuống người Bạch Nhạc Nhạc.

Lúc này, nước mắt trên mặt Bạch Nhạc Nhạc đã được bác gái lau sạch sẽ, cô bé hít mũi một cái, vô cùng đáng thương nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Mẹ ơi, Nhạc Nhạc biết lỗi rồi, Nhạc Nhạc không nên chạy ra ngoài một mình, mẹ, Nhạc Nhạc sai rồi..."

Dáng vẻ của cô gái nhỏ phải nói là rất đáng thương, mặc dù cô gầy yếu nhưng gương mặt toàn là thịt, nhìn thực sự khiến người ta yêu thích.

Quần áo mặc dù trông có vẻ rách rưới nhưng cũng không bẩn, trên người cũng không có mùi gì khác, nếu không thật đúng là không thể được người khác ôm.

Thân ở dưới sự công kích lớn như vậy của dư luận, nếu đổi thành một người khác, sợ là vì muốn dàn xếp ổn thỏa mà sẽ nhận đứa trẻ, biết rõ tình hình rồi nói sau.

Có điều từ trước đến giờ Bạch Trân Trân vô cùng ngang ngạnh, cho nên tới lúc này cô cũng không dựa theo vở kịch người khác đã viết xong để diễn.

Giống như bây giờ, Bạch Trân Trân dưới sự bức bách của nhiều như vậy vẫn thẳng lưng mở miệng cất giọng nói: "Rất xin lỗi, lúc tôi mười bảy tuổi còn đang học đại học, tôi không có con đã lớn như vậy."

"Dù tướng mạo của cô bé này thực sự có thể mê hoặc lòng người, nhưng tôi còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, là cái loại tới bệnh viện không thể làm kiểm tra phụ khoa, làm sao tôi có thể sinh ra đứa trẻ lớn như vậy?"

"Báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới xử lý, cô bé không phải con của tôi, tôi cũng không thể bất thình lình nhận một cái chậu cứt lớn như thế."

Giọng nói của Bạch Trân Trân rất lớn, trực tiếp ép tiếng nghị luận của những người khác xuống.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân đều có chút không đúng lắm.

Không phải, dáng vẻ của đứa nhỏ này giống Bạch Trân Trân như đúc, còn có thể không phải con cô hay sao?

Còn nữa, quần áo Bạch Trân Trân mặc mỗi ngày không phải lộ ngực thì là lộ eo, nếu không thì lộ bắp đùi, một cô gái như thế còn có thể là hoàng hoa đại khuê nữ hay sao? Như thế này không phải đang nói chuyện vớ vẩn hay sao?

Nhưng bất kể bọn họ có phản ứng như thế nào, thái độ của Bạch Trân Trân từ đầu tới cuối vẫn rất kiên định, cô không thể nào không giải thích được mà đã nhận một đứa con như vậy đâu.

Mặc dù không biết đứa trẻ tên Bạch Nhạc Nhạc này là chuyện gì xảy tới, nhưng Bạch Trân Trân có thể xác định rõ nếu như bản thân cô hiện tại thực sự nhận người vì muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại thì chờ đến lúc quay lại, cô nhất định sẽ đối mặt với những chuyện còn tệ hại hơn bây giờ gấp ngàn vạn lần.

Sau khi nói muốn báo cảnh sát, Bạch Trân Trân cũng không nhàn rỗi, cô móc điện thoại di động của mình ra bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát.

Người xung quanh thấy bộ dạng này của Bạch Trân Trân cũng có chút hoảng hồn.

"Không phải, cô báo cảnh sát làm cái gì? Gương mặt của đứa nhỏ này như lột từ trên mặt của cô xuống, sao cô lại không thừa nhận."

"Chí phải chí phải, trông cái dáng vẻ này, cô nói không phải mẹ con thì không phải mẹ con chắc?"

"Trước đó chúng ta cũng đã chính mắt nhìn thấy cô và đứa nhỏ này sống chung, hai người nhất định là mẹ con!"

"Cái cô này cũng xấu tính quá đấy? Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao cô có thể làm như vậy?"

Bạch Trân Trân cũng không thèm để ý, cô vừa gọi điện thoại vừa đấu võ mồm với mấy người đang chỉ trích mình.

Các người thật là buồn cười thật, bản thân tôi có sinh con hay không tôi lại không biết mà các người biết?"

"Trước đó ai nói tôi làm công việc giao thiệp với thi thể, nói tôi xui xẻo, không muốn qua lại với tôi? Nếu đứa bé này thực sự là con nhà tôi, bà có thể qua lại với nó thật à?"

Bình Luận (0)
Comment