"Đây là có chuyện gì xảy ra? Đây là con nhà ai?"
"Đứa nhỏ này sao giống như đúc cô Bạch thế?"
"Cô Bạch? Là người trang điểm cho người chết ở lầu bốn đúng không?"
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, quá xúi quẩy... Bây giờ chị nói cái này làm gì?"
"Đúng đấy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Đứa bé giống như đúc cô Bạch, chắc không phải là con cô Bạch chứ?"
"Hình như vậy, chị nhìn đứa bé đó không phải còn gọi cô Bạch là mẹ sao?"
"Đáng thương, cô ấy suốt ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, sao đứa nhỏ này bị giày vò ra nông nỗi này?"
"Hổ dữ không ăn thịt con, đây chính là con ruột của cô ta, sao cô ta có thể đối đãi con của mình như thế?"
"Ai nói không phải chứ?"
"Một người nhìn rất dạng chó hình người, sao có thể làm ra chuyện này chứ?"
Ngay từ đầu người nghị luận chỉ có một hai người, nhưng người nói trở nên nhiều hơn, lời những người này nói đã hội tụ thành dòng lũ, lao về phía Bạch Trân Trân. Nhiều giọng nói đã bay vào trong tai Bạch Trân Trân, dường như có một âm thanh kỳ quái xen lẫn bên trong những âm thanh này, bởi vì người nói có quá nhiều, âm thanh kỳ quặc đó rất khó bị chú ý.
Bọn họ đều nói, đứa bé kia là con của Bạch Trân Trân. Có người thậm chí còn nói chắc như đinh đóng cột rằng ban đêm Bạch Trân Trân vụng trộm mang theo đứa bé qua. Bọn họ nói sở dĩ Bạch Trân Trân giấu diếm chuyện mình có con chính là vì câu con rùa vàng, nếu để cho người ta biết cô có con rồi, người ta sẽ không cần cô nữa. Đủ loại tiếng nói đều xông ra, gần như tất cả mọi người nhận định đứa bé này chính là Bạch Trân Trân sinh. Dù sao chứng cứ tốt nhất đã phô bày ở chỗ này rồi kia mà, nếu không phải cô sinh, làm sao đứa bé kia có thể giống như đúc cô?
Có một bác gái mập mạp đứng dậy, bà ta kéo đứa bé gầy gò, căm tức nhìn Bạch Trân Trân, cao giọng nói: "Cô Bạch, không phải tôi nói cô, nhưng nó là con của cô, là cốt nhục cô mang thai mười tháng sinh ra, cô không thể vì bản thân mà giấu nó đi, để tất cả mọi người không biết sự tồn tại của nó."
Bạch Trân Trân không nhận ra bác gái trước mặt, trên thực tế bởi vì đặc thù công việc của cô nên mặc dù đã ở chỗ này hơn một năm, nhưng Bạch Trân Trân không thân quen với hàng xóm trong cao ốc.
Ngay từ đầu bởi vì dung mạo quá xinh đẹp, còn chọc tới một vài tin đồn, thậm chí có người lén thêu dệt Bạch Trân Trân là người làm mấy vụ buôn bán ấy. Chỉ là một cơ hội rất tình cờ, trong cao ốc có người mất, thi thể đưa đi đến nhà tang lễ Thiên Thịnh, bọn họ mới biết Bạch Trân Trân làm nghề gì.
Sau khi biết Bạch Trân Trân là nhập liệm sư, người Hương Giang kiêng dè đặc biệt nhiều càng thêm đứng xa xa mà nhìn, nếu như không tất yếu thì sẽ không liên hệ với cô. Hiện tại nhiều người đã quên đi sự kiêng kị, tất cả đều bu lại, bọn họ giống như hiểu rất rõ Bạch Trân Trân, tôi nói một câu, chị nói một câu, nhao nhao mở miệng chứng minh, đứa bé giống cô như đúc chính là con của cô. Bác gái đó càng có cảm xúc kích động, bà ta nhìn đứa bé gầy gò yếu ớt mặc đồ cũ nát, nhìn lại dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp của Bạch Trân Trân, lòng càng đầy căm phẫn.
"Cô Bạch, cô không cảm thấy mình bây giờ là quá đáng sao?"
"Bình thường cô không ở nhà, đều là đứa nhỏ này một mình ngóng chờ, cô không muốn để người ta biết sự tồn tại của nó, luôn giấu nó, nó đã năm tuổi rồi mà cô cũng không đưa nó đi nhà trẻ..."
Bạch Trân Trân chú ý tới, ngay từ đầu lượng tin tức trong lời nói của bác gái đó không phải quá nhiều, nhưng khi thời gian tay bà ta kéo đứa trẻ kia càng dài, nội dung nói ra cũng càng nhiều. Bạch Trân Trân cũng là từ trong miệng bà ta mới biết tên của đứa trẻ này. Đứa bé không phải là bé trai, là bé gái, mà tên của cô bé là Bạch Nhạc Nhạc.
Bác gái là nhân viên quản lý của cao ốc Xương Mậu, có phần giống với vị trí của bác gái hội ủy viên cư trú, trong nhà các cư dân ở chỗ này phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ bà ta đều biết. Đương nhiên, bà ta cũng không phải là không gì không làm được, chẳng hạn như chuyện nhà của Bạch Trân Trân bà ta không biết. Biết Bạch Nhạc Nhạc có tồn tại là ngoài ý muốn, trước đó lúc bà ta đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy đứa bé này đang lục thùng rác, cô ta còn từng cho đứa bé này bánh vừng ăn. Cũng là bắt đầu từ lúc đó, bác gái mới biết Bạch Trân Trân độc thân xưa nay thật ra đã có đứa con năm tuổi.
Bạch Nhạc Nhạc chính là con của cô.
"Lạc Lạc hiểu chuyện như vậy, cô không cho nó cơm ăn, con bé đói đến lục thùng rác tìm đồ ăn mà cũng không chịu nói cô một câu không tốt."
"Tôi biết một người phụ nữ độc thân ôm theo đứa nhỏ không dễ dàng, nhưng có không dễ dàng đi nữa thì cô cũng không thể trút hết nỗi căm tức của mình lên người một đứa trẻ, đúng không?"
"Cô Bạch, cô làm như vậy thật là quá không nên, cô thật sự không xứng làm mẹ!"