Đợi đến sau khi người đều đi rồi, Bạch Trân Trân nằm trên ghế sa lon, ngủ không biết trời trăng mây gió. Đợi đến khi lại mở mắt ra đã là hơn năm giờ chiều rồi.
Cô đã ngủ mấy tiếng, tinh thần đã khôi phục gần như đầy đủ, sau khi thu dọn sơ qua nhà của Diệp Thanh Mị, để lại một tờ giấy cho cô ta thì đứng dậy đi về nhà. Lúc trở về, cô tùy tiện ăn chút gì lót dạ tại ven đường, lúc ung dung trở lại cao ốc Xương Mậu đã là bảy giờ tối. Giờ này trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, dẫu sao ban đêm không khô nóng giống như ban ngày, bên trong quảng trường nhỏ dưới cao ốc có không ít đứa trẻ đang chơi đùa. Bạch Trân Trân liếc mấy cái, ung dung đi vào trong cao ốc.
Lúc chờ thang máy, một vật nhỏ xám xịt đột nhiên vọt ra từ bên trong nơi hẻo lánh, nhằm ngay về phía Bạch Trân Trân mà lao tới.
Bạch Trân Trân lắc mình một cái, né thoát, thứ bé nhỏ màu xám nặng nề ngã xuống đất, sau khi an tĩnh vài giây thì miệng thứ đó há ra, oa một tiếng khóc lên. Sau khi nghe thấy tiếng khóc này Bạch Trân Trân mới phát hiện hóa ra té lăn trên đất chính là đứa bé trông lớn chừng năm sáu tuổi.
Đứa bé kia nhìn không ra nam nữ, nhưng tiếng khóc cực kỳ sắc nhọn, gần như muốn lật ngược nóc nhà lại.
Rất nhanh bảo vệ tuần tra đã đến đây, bọn họ biết Bạch Trân Trân, vội vàng hỏi: "Cô Bạch, đây là thế nào?"
Bạch Trân Trân chỉ vào cô bé ngã trên đất nói: "Thằng bé đột nhiên chạy đến muốn đâm vào tôi, kết quả tự ngã, sau đó khóc."
Cô nói đơn giản chuyện gì xảy ra, không có ý định đỡ đứa bé đó lên.
Hiện tại không giống như mấy chục năm sau, bây giờ camera an ninh chưa phát triển, ngộ nhỡ đứa bé này lừa bịp cô, thế thì chẳng phải là Bạch Trân Trân phải ói tiền đến rỗng ruột sao?
Bảo vệ xoay người bế đứa bé kia từ dưới đất lên.
Bạch Trân Trân nhìn lướt qua, lúc này mới thấy rõ mặt của thằng oắt đó.
Khi thấy mặt đứa bé, Bạch Trân Trân hơi sững sờ, đôi mắt trở nên tĩnh mịch. Bởi vì, mặt đứa bé kia gần như giống Bạch Trân Trân như đúc, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của cô.
Thế này thật là thú vị.
Bảo vệ cũng không ngờ đứa nhóc này thế mà giống Bạch Trân Trân như đúc, anh ta nhìn đứa bé trong lòng một cái, lại nhìn Bạch Trân Trân cái, lúng ta lúng túng nói: "Cô Bạch, chuyện này... Hai người thật không có quan hệ gì sao?"
Nếu không quan hệ, sao lại giống nhau như đúc? Thế này cũng quá kì quái.
Đứa bé sau khi được bế lên, tiếng khóc đã nhỏ xuống, miệng nhỏ của đứa bé xìu xuống, giọt nước mắt to như hạt đậu thuận theo hai gò má trượt xuống cuồn cuộn: "Mẹ, bế con đi, bé sẽ nghe lời, mẹ đừng nóng giận..."
Bảo vệ: "!!!"
Không phải chứ, anh ta nghe thấy cái gì rồi? Từ lúc nào cô Bạch có đứa bé lớn vậy chứ?
Sau một lúc lâu, bảo vệ mới tìm lại giọng nói của mình, anh ta có chút lúng túng nói: "Cô Bạch, nếu đây là con của cô, vậy vẫn là giao cho cô mới được..."
Nói xong, anh ta muốn đưa đứa bé trong lòng về phía Bạch Trân Trân. Nhưng mà Bạch Trân Trân không có ý định tiếp nhận, ngược lại lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách với bảo vệ.
"Tôi là một hoàng hoa đại khuê nữ, bản thân có mang thai hay không sao tôi không biết được? Tôi không có con lớn như vậy."
Nhìn tuổi đứa nhỏ này, chí ít có năm tuổi, thân thể này của Bạch Trân Trân mới hai mươi ba tuổi, năm năm trước chỉ mới mười tám tuổi, tính cả thời gian mang thai, cô mười bảy tuổi đã có con rồi?
Thế nhưng Bạch Trân Trân đi học sớm, khi còn bé lại liên tục vượt mấy lớp, sau khi cô mười bảy tuổi đã lên đại học. Cô chưa bao giờ xin nghỉ thai sản, cũng không có trốn tiết, sao có thể có thời gian đi mang thai sinh con? Hơn nữa thân thể này của Bạch Trân Trân rõ ràng vẫn còn trong trắng, vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ hàng thật giá thật, đứa nhỏ này còn có thể là sinh ra từ trong khe đá hay sao?
Nhân viên an ninh kia còn chưa mở miệng, đứa bé có dáng dấp gần như giống nhau như đúc Bạch Trân Trân đã thút thít khóc lên.
"Mẹ, con sai rồi, mẹ đánh con mắng con con đều có thể chịu được, mẹ đừng không quan tâm con có được hay không..."
Nói xong, đứa bé dùng sức giãy giụa trong ngực bảo vệ, rất nhanh đã thoát được giam cầm của bảo vệ, chạy chậm một đường đến tới trước mặt Bạch Trân Trân.
Bởi vì Bạch Trân Trân làm mặt lạnh và hờ hững, oắt con không dám tới gần cô, chỉ có thể tội nghiệp ngửa đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, mặt mũi tràn đầy sự khẩn cầu hèn mọn.
"Mẹ, con sai rồi, con không nên vụng trộm chạy đến, con không nên để người ngoài thấy con, đều là con sai, mẹ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ đừng bỏ con nữa, được không?"
Nói xong, đứa nâng bàn tay nhỏ ú nu của mình lên, dùng sức xóa đi nước mắt trên mặt, dùng giọng nghẹn ngào nói.
"Mẹ, con sẽ nghe lời, con đừng không quan tâm con, được không?"
Huyên náo bên này không nhỏ, người vốn đang hóng mát ở bên ngoài đều tiến đến, đúng lúc Bạch Trân Trân và bảo vệ và đứa bé ở cửa thang máy, tất cả mọi người đều vây quanh.