Cũng may người trong phòng cũng không để cho mình chìm vào cảm xúc suy sụp này bao lâu, ước chừng qua mười mấy phút sau, anh ta đã ổn định lại cảm xúc, mở cửa phòng bước ra từ bên trong.
"Trân Trân, cám ơn cô, lần này may mắn mà có cô..."
Bạch Trân Trân cười với Vạn Chí Cường, vươn tay ngăn anh ta nói tiếp: "Được rồi, anh khoan hẳn nói cảm ơn, hai mươi ngàn đồng, cảm ơn."
Vạn Chí Cường: "Cô còn lấy tiền sao?"
Bạch Trân Trân: "Cái gì gây nên hoang tưởng cho anh rằng tôi sẽ không lấy tiền và làm không công miễn phí?"
Cô cũng rất vất vả được chứ, bị hành hạ đến bây giờ, hao tổn tinh thần thời gian mà không tính toán được sao?
Vẻ mặt Vạn Chí Cường một lời khó nói hết, cảm xúc bi thương bởi vì Bạch Trân Trân đòi tiền mà đã tiêu tán gần như hết.
"Hai mươi ngàn đồng không đắt, anh tìm đại một đại sư, không đến năm sáu chục ngàn là người ta không ngó, càng khỏi phải nói tôi vừa bắt quỷ vừa trừ tà, còn đưa tình nhân cũ là người trong lòng của anh vào địa phủ, mấy thứ này cộng lại giá tiền cũng không ít, hai mươi ngàn đồng là giá hữu nghị, mau đưa tiền."
Vạn Chí Cường: "..."
Sức mạnh tiền bạc là rất cường hãn, một vài thời điểm cũng sẽ kèm thêm một loại sức mạnh thần bí nào đó, cũng ví như hiện tại, sau khi biết mình phải trả tiền tâm trạng bi thương của Vạn Chí Cường đã bị lấy đi không ít, tinh thần nhìn đã không không có tinh thần, ỉu xìu giống như vừa rồi.
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái: "Nhớ kỹ về rồi đưa tiền cho tôi, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Nói xong lời nói này, cô ta cũng không cho Vạn Chí Cường cơ hội nói chuyện, quay người trực tiếp đi vào trong nhà.
Vạn Chí Cường: "..."
Ánh mắt của anh ta có chút phức tạp, sau khi hơi suy tư một hồi, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Mị.
"Chị Thanh Mị..."
Lúc này đầy trong đầu của Diệp Thanh Mị đều là Vạn Chí Cường là một kẻ cặn bã chân đạp hai thuyền, một bên yêu quỷ, một bên yêu người, cho nên khi đối mặt với anh ta cũng không có sắc mặt tốt gì.
"Đừng gọi tôi, tôi nhìn ngươi bây giờ cũng không có chuyện gì, đi thôi, nếu anh lại ở đây, chừa chừng tôi sẽ làm gì quá đáng đấy."
Bây giờ Diệp Thanh Mị nhìn thấy Vạn Chí Cường là cảm thấy nhìn thế nào anh ta cũng giống một kẻ cặn bã, nếu không phải còn có mấy phần lý trí tồn tại, lại biết mình thực sự không có lập trường, cô ta đã sớm vả vào mặt Vạn Chí Cường một cái.
Được rồi, cô ta vẫn nên trở về chơi với Bạch Trân Trân đi, về phần Vạn Chí Cường...
Mắt không thấy lòng được yên.
Sau khi vứt xuống lời này, Diệp Thanh Mị quay người đi thẳng vào phòng, chỉ để lại một mình Vạn Chí Cường còn ngơ ngác đứng ở bên ngoài.
Anh ta cảm thấy hơi ngơ ngẩn, thật sự là không biết tại sao sự việc tiến triển đến bước đường như bây giờ.
Không phải chứ, trước đó thái độ Diệp Thanh Mị đối xử với anh ta không phải là rất tốt sao? Sao chỉ một lát sau đã đột nhiên thay đổi?
Vạn Chí Cường trăm mối vẫn không thể giải, nhưng ánh mắt vừa rồi Diệp Thanh Mị nhìn mình anh ta còn nhớ, hiện tại đi vào hình như có hơi tự rước lấy nhục.
Anh ta suy nghĩ, thở dài một hơi, quay người rời khỏi nơi này.
Từ đầu đến cuối Diệp Thanh Mị luôn áp người vào mắt mèo nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Vạn Chí Cường rời đi, lúc này cô ta mới thở dài một hơi, chậm rãi đi trở về.
"Cũng may anh ta đi rồi, nếu anh ta không đi, tôi cũng không biết làm như thế nào đối mặt với anh ta nữa..."
Sau khi Diệp Thanh Mị nhỏ giọng thầm thì vài câu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn màu quýt chiếu xuống, để cô quanh thân tăng thêm mấy phần ấm áp.
Nhìn Bạch Trân Trân thế này, sắc mặt Diệp Thanh Mị trở nên nhu hòa xuống, cô ta sáp lại, sau đó tựa đầu lên trên bờ vai của Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cám ơn em..."
Cô ta cảm ơn chuyện mình bị quỷ đầu xanh nhắm trúng chọn làm cô dâu quỷ, nếu như không nhờ có Bạch Trân Trân ra mặt hỗ trợ, bây giờ mình làm gì có thể êm đẹp ngồi ở đây?
"Trân Trân, cám ơn em..."
Cảm xúc của Diệp Thanh Mị phun trào, còn chuẩn bị nói thêm gì nữa, Bạch Trân Trân đã mở miệng ngắt lời cô ta.
"Nếu chị thật lòng muốn cám ơn em thì bây giờ ngậm miệng, để cho em nghỉ ngơi một lát, em hơi mệt chút."
Diệp Thanh Mị nhìn màu xanh dưới mắt của Bạch Trân Trân, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó ngồi ngay ngắn, cách cô xa hơn một chút.
Đúng vậy, Trân Trân đã mệt mỏi, buổi tối hôm qua vì cô ta mà xông pha chiến đấu, hôm nay lại giải quyết phiền phức cho Vạn Chí Cường, cô làm gì còn tinh thần trò chuyện với mình?
Diệp Thanh Mị quyết định thu dọn đồ của mình, đứng dậy rời khỏi nhà.