Đợi đến khi chồn rời đi, người đàn ông gắng gượng giải tỏa cơn uất nghẹn ban nãy, ông ta ngã oặt tại ngồi, hô hấp trở nên dồn dập.
Trước đó Thiên Cương Thất Sát Trận bị phá, người đàn ông đã bị phản phệ, về sau sau khi Khiên Ti Dẫn trên người Bạch Trân Trân bị đứt đoạn, người đàn ông lại bị thương, gần đây nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, người đàn ông tại không thể để lộ mảy may chuyện này làm trò cười cho những quỷ quái yêu tà, nhẫn nhịn rất vất vả.
"Huân, kế hoạch ngươi như thế nào? Tôi sắp không chịu nổi..."
Người đàn ông nói, vẻ mệt mỏi trên mặt càng tăng thêm mấy phần.
Huân không chống đỡ được bao lâu, kế hoạch của ông ta xảy ra sai lầm liên tục, nếu không nhanh chóng thu lưới, sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghĩ đến đây, khí huyết trong ngực người đàn ông cuồn cuộn, ông ta không đè nén được cảm xúc của mình, phun ra một ngụm máu tươi, người mềm nhũn xụi lơ trên ghế.
Khuôn mặt người đàn ông trắng bệch, mái đầu tóc hoa râm giờ đây đã biến thành trắng tinh, nếp nhăn trên mặt lại hằn thêm mấy vệt. Mới đầu trông tinh thần, khí sắc của ông ta còn tạm được, nhưng bây giờ trông ông ta giống như một lão già khú đế. Mu bàn tay vốn dĩ cũng không mập mạp bao nhiêu của người đàn ông gầy như khúc củi, nhìn tựa như là chỉ có một lớp da thật mỏng quấn quanh mu bàn tay của ông ta.
Ông ta thở phì phò từng hơi, như là một con cá không có nước, mồ hôi mịn chảy xuống từ trên trán. Cảm giác đau đớn do đòn cắn trả mang tới khiến toàn thân ông ta run rẩy, gần như hôn mê.
"Huân, Huân..."
Đàn ông lẩm bẩm cái tên này, dựa vào ý chí mạnh mẽ để giữ tỉnh táo, chờ đến khi đau đớn do cắn trả mang tới trôi đi, cả người ông ta ướt như là mới vớt ra từ trong nước. Trông ông ta cực kỳ nhếch nhác, nhưng ánh mắt thì vô cùng sáng trong. Sau khi hít sâu một hơi, người đàn ông chậm rãi bò dậy từ trên ghế, anh ta móc ra mấy viên thuốc từ hốc tối trong ghế sa lon nuốt vào bụng, trạng thái của ông ta dùng mắt thường cũng có thể thấy đã khá hơn.
Người đàn ông nhìn bốn phía, sau đó đứng dậy, chậm rãi rời khỏi nơi này.
** ***
Hôm qua sau khi rời khỏi nhà Diệp Thanh Mị, Vạn Chí Cường mất hồn mất vía cả đoạn đường, anh ta cảm thấy xem như mình đi làm thì cũng không có tâm trạng nên dứt khoát trốn việc, về nhà nằm.
Cũng may mà Hoa Hoa không có ở chung nhà với anh ta, nếu không, Vạn Chí Cường cảm thấy mình không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với bạn gái của mình.
Sau khi trở về, Vạn Chí Cường tốn một ngày để điều chỉnh cảm xúc, đồng thời mua hoa tươi cúng bái tình yêu đã chết của mình, ban đêm anh ta xách theo giấy tiền vàng mã đến ngã tư đường, đứng trong vòng tròn viết tên Hách Ngọc Thư, vừa gọi tên của cô ta, vừa đốt vàng mã cho Hách Ngọc Thư.
Ngọn lửa rất lớn, giấy tiền vàng mã xếp chồng chất của anh ta rất nhanh đã bị ngọn lửa thiêu rụi, nhìn tro tàn theo gió bay múa xoay vòng tròn, vẻ mặt Vạn Chí Cường ngơ ngẩn và phức tạp.
Những chuyện vừa xảy ra rất đặc biệt đối với anh ta, coi như trôi qua vô số năm, có lẽ anh ta cũng không thể quên.
"Ngọc Thư, tạm biệt."
Rạng sáng ngày hôm sau, tinh thần Vạn Chí Cường phấn chấn đến nhà tang lễ, kết quả vừa tới văn phòng không bao lâu, đã bị Cổ Anh Hùng gọi sang hỗ trợ.
Đợi khi anh ta bước từ phòng trang điểm cho người đã mất thì cánh tay mỏi nhừ đã sắp không nhấc lên nổi.
Nhìn Cổ Anh Hùng giống như người không có chuyện gì, Vạn Chí Cường vô cùng u oán nói: "Anh Hùng, rốt cuộc cậu lấy đâu ra nhiều khí lực thế? Mỗi ngày đều tràn trề năng lượng thế?"
Vạn Chí Cường thật sự không rõ, rõ ràng tuổi tác hai người không chênh lệch mấy, mình cũng không lớn hơn Cổ Anh Hùng mấy tuổi, nhưng sao anh ta cảm thấy khi mình so sánh với Cổ Anh Hùng thì mình giống như người già đã có tuổi.
Rõ ràng hai người đều bận rộn đến bây giờ, Cổ Anh Hùng bận rộn hơn mình nhiều, sao cậu ta vẫn giữ được tinh thần sáng láng, năng lực, mình thì mệt mỏi giống như chú Hoàng Ngưu thế?
Nghĩ đến đây, Vạn Chí Cường đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta tiến tới trước mặt Cổ Anh Hùng, đê tiện nói: "Anh Hùng, chúng ta là anh em tốt, nếu cậu có biện pháp gì hỗ trợ nâng cao tinh thần thì không thể quên tôi đâu nhé!"
Cổ Anh Hùng nghe vậy, vẻ mặt xuất hiện vài phần bất đắc dĩ: "Anh Cường, anh nói cái gì đó, tôi làm gì có cách nào? Chỉ là quen rồi mà thôi."
Dù sao trước đó em trai mình bị bệnh, vì kiếm phí phẫu thuật cho em trai. Cổ Anh Hùng đã dùng mọi cách để nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm tiền, qua nhiều năm như thế, anh ta đã quen.
Cũng may hiện tại sức khỏe của Cổ Anh Trí đã khỏe, mặc dù tiền tiết kiệm trong nhà đã không còn, nhưng sau khi sức khỏe Cổ Anh Trí tốt lên, anh ta cũng không cần khổ cực giống như trước kia nữa.