Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp tương lai, Cổ Anh Hùng không nén được bắt đầu cười ngây ngô.
Vạn Chí Cường quan sát toàn bộ quá trình, nhìn vẻ mặt đối phương thay đổi, anh ta nhẫn nhịn một hồi, chung quy vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không có chuyện gì chứ?"
Không phải chứ, anh ta đã có hơi hoài nghi những lời mình vừa mới nói có ý gì rồi, sao anh ta cười tới mức này?
"Anh Hùng, cậu không có chuyện gì chứ?"
Vạn Chí Cường hỏi thăm một câu, anh ta không yên tâm vươn tay xoa xoa của cái trán Cổ Anh Hùng, thuận miệng nói: "Tôi thấy cậu thế này không ổn lắm đâu, hay là để Trân Trân khám cho cậu thử đi..."
Cổ Anh Hùng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, anh ta cầm và đặt xuống tay đang đặt trên đầu mình của Vạn Chí Cường, sau đó nhìn vào mắt của đối phương.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Vạn Chí Cường "hả" một tiếng, ánh mắt có hơi ngơ ngác.
"Không có gì, chỉ là Trân Trân rất giỏi... Chắc không phải cậu không biết chứ?"
Nói xong, Vạn Chí Cường vội vàng che kín miệng của mình, lúng ta lúng túng nói: "Tôi không có nói gì đâu đấy!"
Thảm rồi thảm rồi, Bạch Trân Trân xưa nay không có nói chuyện mình biết Huyền Thuật ở nhà tang lễ, bây giờ mình nói ra, có phải là đang gây rắc rối cho Trân Trân hay không?
Cổ Anh Hùng: "..."
Anh ta thế này nhìn có giống không có nói gì không?
Nhìn thái độ của Vạn Chí Cường, trong giọng nói của Cổ Anh Hùng đã xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi muốn nói là, tôi biết chị Trân Trân có năng lực, trước đó chị ấy còn giúp tôi một lần..."
Thật ra là Cổ Anh Hùng muốn cảm ơn tử tế Bạch Trân Trân một phen, nhưng mãi mà không tìm được cơ hội thích hợp. Mặc dù Bạch Trân Trân nói cô lấy tiền, đây là chuyện thuộc bổn phận của cô, thế nhưng sau khi em trai của mình tốt lên cuộc sống của một nhà bọn họ đều nghênh đón sự thay đổi lớn nghiêng trời lệch đất. Hai ngày trước cha mẹ cậu ta còn nói để Cổ Anh Hùng dẫn Bạch Trân Trân trở về một chuyến, bọn họ phải cảm ơn cô đàng hoàng.
"Hóa ra anh cũng được Trân Trân giúp đỡ."
Sau khi biết mình không phải ngoại lệ, Vạn Chí Cường thở dài một hơi, anh ta lập tức khoác cánh tay lên trên bờ vai của Cổ Anh Hùng, kề vai sát cánh đi cùng cậu ta vào phòng làm việc.
"Tôi nói với cậu nhé..."
Phòng làm việc của bọn họ đều gần kề nhau, khi không có công việc, gần như đều là chờ trong phòng làm việc.
Vạn Chí Cường và Cổ Anh Hùng kề vai sát cánh trở về văn phòng, cách rất xa đã thấy Chu Hưng Phong đang cúi thấp đầu đứng ngay cửa phòng làm việc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chu Hưng Phong là nhập liệm sư uy tín lâu năm của nhà tang lễ, anh ta đến nhà tang lễ sớm nhất, đã ở nơi này làm việc hai mươi năm, xem như là cấp bô lão trong nhà tang lễ. Có điều mặc dù Chu Hưng Phong lớn tuổi, nhưng tính cách thì không tệ, cũng rất thân thuộc với những người tuổi trẻ là bọn họ, quan hệ giữa mấy người vẫn luôn không tệ.
Nhìn thấy điệu bộ của Chu Hưng Phong, Vạn Chí Cường và Cổ Anh Hùng liếc nhau một cái, hai người đi về phía ông ta, vươn tay khoác lên trên vai của ông ta.
"Anh Phong, anh sao vậy? Sao nhìn sắc mặt anh kém thế?
Vạn Chí Cường nhìn Chu Hưng Phong đang xanh mặt, bèn hỏi thăm một câu.
Nghe thấy giọng nói của Vạn Chí Cường, Chu Hưng Phong đã lấy lại tinh thần, ông ta có chút bối rối nâng tay lên xoa mặt mấy cái.
"Tôi không sao, tôi bình thường..."
Nói xong, Chu Hưng Phong chuẩn bị tiến vào phòng làm việc.
Có điều mặc dù ngoài miệng thì ông ta nói như không có chuyện gì, thế nhưng trông điệu bộ của ông ta, thật sự không giống như người không sao.
Cổ Anh Hùng cảm thấy đây là việc tư của Chu Hưng Phong, nếu ông ta không muốn nói, bọn họ không cần quan tâm. Nhưng Vạn Chí Cường lại không cho là vậy. Chu Hưng Phong mở cửa tiến vào văn phòng ở trước mặt bọn họ, sau đó đóng cửa phòng làm việc lại, ngăn cách hai người ở bên ngoài.
Hiện tại ông ta thế này trông quá bất thường, khác một trời một vực với dáng vẻ ngày thường của ông ta. Trong chuyện này nhất định có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề nan giải, nếu không ông ta sẽ không thế này.
"Anh Cường, hay là chúng ta trở về đi, có lẽ là chuyện nhà của anh Phong, chúng ta đừng nên để ý..."
Vạn Chí Cường lắc đầu, lời lẽ chính nghĩa nói: "Anh Hùng, cậu không thể nghĩ như vậy, ngộ nhỡ người ta cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta không giúp đỡ, chẳng phải anh ấy là không ai giúp sao?"
Cổ Anh Hùng còn đang do dự: "Thế nhưng..."
Vạn Chí Cường đã biết trước lời cậu ta sẽ nói, bèn nói: "Không có gì nhưng mà, anh Phong là bạn tốt của chúng ta, anh ấy gặp chuyện, chúng ta nghĩa bất dung từ, chẳng lẽ em không lo lắng cho anh Phong sao? Ban nãy tôi thấy hình như anh ấy còn khóc, đây không phải là chuyện nhỏ, nhỡ đâu anh ấy... Chúng ta còn có thể giúp đỡ khuyên anh ấy vài câu, cậu nói có đúng không?"