Sau khi tấm hình bị lấy đi, điệu bộ của Chu Hưng Phong dần dần trở lại bình thường, ông ta ngơ ngác nhìn Vạn Chí Cường, lại nhìn sang Cổ Anh Hùng đang kìm kẹp mình.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ một thoáng sắc mặt đã trở nên xanh mét: "Hai người đã nhìn thấy cái gì?"
Mặc dù ông ta dùng giọng chất vấn vì tức giận, nhưng không hiểu sao sự tức giận đó chưa đủ dữ dội.
Trước đó Vạn Chí Cường còn cảm thấy trong chuyện này có thể sẽ có hiểu lầm gì, nhưng nhìn điệu bộ này của Chu Hưng Phong, anh ta đột nhiên cảm thấy, có khả năng không phải là hiểu lầm, Chu Hưng Phong có tính cách thế này.
Mặt của anh ta đen xuống, khóe miệng không nhịn được cong lên.
"Anh Phong, người sống một đời, có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc chúng ta không nên làm! Anh cũng cao tuổi như thế rồi, khó lắm mới nuôi được một đứa con trai lớn khôn, đừng để khí tiết tuổi già khó giữ được..."
Mặt mũi Cổ Anh Hùng tràn đầy ngơ ngác, cậu ta di chuyển về bên cạnh Vạn Chí Cường bên người, nhìn Vạn Chí Cường một cái, lại nhìn Chu Hưng Phong một cái, không biết tại sao chủ đi chệch hướng tới mức này.
Không phải chứ, rốt cuộc người phụ nữ trong hình là ai? Sao nói một hồi đã nói tới khí tiết tuổi già khó giữ được luôn thế? Chuyện này từ đâu ra thế?
Nhưng mà càng thêm quái lạ là Chu Hưng Phong, sau khi Vạn Chí Cường nói ra lời này, sắc mặt Chu Hưng Phong trở nên càng thêm khó coi, thân thể của ông ta lung lay như sắp khuỵu, sắc mặt tái nhợt giống như mới bước ra từ trong hầm băng, hiện ra màu xanh không bình thường.
"Cậu trả tấm hình lại cho tôi..."
Bờ môi Chu Hưng Phong mấp máy, mãi hồi lâu sau, mới nặn được một câu từ trong kẽ răng.
Nhưng mà Vạn Chí Cường lại vô cùng vững tâm, anh ta lắc đầu, từ chối giao tấm hình ra.
"Không được, anh Phong, chúng ta quen biết lâu vậy rồi, em không đành lòng nhìn anh phạm sai lầm, nếu anh tiếp tục lún sâu vào lỗi lầm, vậy thật sự không quay đầu lại được nữa."
Chuyện tấm hình này nếu như bị con trai của Chu Hưng Phong phát hiện, anh ta biết cha ruột mình ngấp nghé vợ của mình, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Anh đừng phạm vào hồ đồ nữa, được không?"
Nhưng không biết sao lời này đã kích động Chu Hưng Phong, ông ta đứng lên bỗng nhiên từ trên ghế, nhào về phía Vạn Chí Cường.
"Trả lại cho tôi, tôi bảo cậu trả lại cho tôi!"
Đôi mắt của ông ta dần dần đổi sang màu đỏ tươi, trông màu sắc này cực kỳ điên cuồng: "Tôi bảo cậu trả lại cho tôi!"
Nói xong, Chu Hưng Phong đẩy Vạn Chí Cường ngã, ông ta cưỡi lên người anh ta, vươn tay bóp cổ của anh ta.
"Trả tấm hình lại cho tôi!!!"
Thấy Chu Hưng Phong nổi điên, Cổ Anh Hùng hoảng hồn, lập tức đi qua hỗ trợ.
"Anh Phong, anh bình tĩnh chút, chưa tới mức đó, chưa tới mức đó mà!!!"
"Anh Phong, đừng bóp cổ!!! Sẽ có án mạng đó!!!"
"Anh Phong, anh bình tĩnh một chút!"
Rõ ràng Chu Hưng Phong không cường tráng là bao, nhưng trong lúc nhất thời Cổ Anh Hùng thật sự không lôi ông ta ra nổi, cậu ta sốt ruột đến độ đầu đầy đổ mồ hôi, cuống họng la hét nãy giờ sắp rách.
Lúc này tay Chu Hưng Phong đã bóp ở ngay cổ Vạn Chí Cường, anh ta bị siết mạnh tới mức mắt trợn trắng, suýt chút nữa ngất đi.
Anh ta có thể cảm nhận được Chu Hưng Phong dùng lực rất mạnh, vì một tấm hình, ông ta giống như muốn bóp chết tươi mình.
Chỉ là một tấm hình mà thôi, ông ta có cần tới mức vậy không?
Vạn Chí Cường liều mạng giãy giụa, ngay lúc này, anh ta cảm thấy trái tim nóng lên, ngay sau đó một nguồn sức mạnh được bơm vào trong thân thể của anh ta, Vạn Chí Cường đột nhiên dùng sức, lật ngược Chu Hưng Phong đè trên người mình giống như một tòa núi lớn.
Chu Hưng Phong nằm trên mặt đất không động đậy, cũng không biết là ngất đi hay có vấn đề gì, Vạn Chí Cường bò dậy từ dưới đất, vuốt ve cổ, ho khan không dứt.
"Anh Cường, anh không sao chứ? Anh Phong trúng tà rồi sao? Anh ấy đòi anh tấm hình, anh đưa cho anh ấy là được, sao phải trêu ghẹo anh ấy làm gì?"
Cổ Anh Hùng đỡ Vạn Chí Cường từ dưới đất lên, hỏi anh ta có sao không.
Phải biết vừa rồi sức mà Chu Hưng Phong dùng thật sự không nhẹ, nếu mạnh thêm chút nữa thì có lẽ cổ của Vạn Chí Cường đã bị bóp đứt.
Vạn Chí Cường ho khan một hồi lâu, cuối cùng đã dịu xuống, anh ta mượn sức của Cổ Anh Hùng, đi từng bước một đến cái ghế và ngồi xuống.
"Sao tôi biết sao đột nhiên anh ấy nổi điên? Nếu biết thì tôi đã đưa tấm hình đó cho ông ấy rồi..."
Vạn Chí Cường có từng nghĩ Chu Hưng Phong sẽ kích động, nhưng không ngờ người này thế mà lại kích động tới mức này, không nói không rằng muốn bóp cổ giết anh ta.
Không phải chứ, ông ấy đã si mê con dâu mình đến mức nào? Hay là bởi vì đam mê biến thái của mình bị người ta phát hiện cho nên mới nóng lòng muốn giết người diệt khẩu?