Có lẽ là bởi vì khí thế của Bạch Trân Trân quá mạnh, không hiểu sao Vạn Chí Cường cảm thấy có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến thanh danh của Chu Hưng Phong, anh ta vẫn run rẩy nói.
"Trân Trân, tôi không..."
Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Vạn Chí Cường.
Nhưng mà mặc dù cô chưa từng nói gì, nhưng Vạn Chí Cường vẫn cảm thấy sợ, anh ta sờ lên cái mũi, sau một lúc lâu do dự, vẫn giao tấm hình cho Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, nhất định là anh Phong đã trúng tà, nếu như là bình thường, anh ấy sẽ không làm chuyện hoang đường này..."
Vạn Chí Cường cố gắng giải thích thay Chu Hưng Phong, anh ta thật sự cho rằng Chu Hưng Phong vô tội, đây nhất định không phải là bản thân ông ta muốn làm, nhất định là bởi vì trúng tà, đầu óc bị mụ mị.
Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ cúi đầu tra xét tấm hình trong tay.
Thật ra trong tấm hình cũng không có thứ gì quá đặc biệt, chỉ là một tấm hình chụp đơn bình thường mà thôi.
Tướng mạo người phụ nữ trong tấm hình bình thường, dáng người bình thường, mặc một chiếc váy liền áo màu xanh đậm được cắt may rộng rãi, mái tóc đen thật dài xõa sau lưng, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng.
Bạch Trân Trân biết người này, cô ấy là con dâu của Chu Hưng Phong, lúc trước khi bọn họ kết hôn là Bạch Trân Trân nguyên gốc đi tham gia qua hôn lễ. Hôn lễ được cử hành vào tháng mười hai năm ngoái, lúc ấy Bạch Trân Trân vẫn chưa xuyên vào, trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù vẻ ngoài của con dâu Chu Hưng Phong không xinh đẹp, nhưng thắng ở tính cách dịu dàng, chung đụng với bọn họ cũng rất tốt. Tiền lương nghề nhập liệm sư mặc dù cao, nhưng bởi vì tính đặc thù của nghề nghiệp nên rất nhiều người đều kiêng dè ngành này, người tham gia hôn lễ cũng không nhiều, nhưng người phụ nữ tên Lâm Yến Bình cũng không tức giận, từ đầu đến cuối cách đối xử với bọn họ đều là dịu dàng, ấm áp.
Chu Hưng Phong rất hài lòng người con dâu này, thường xuyên ở trước mặt bọn họ khen Lâm Yến Bình là một con dâu tốt. Có điều có thể khẳng định là Chu Hưng Phong không có bất kỳ tâm tư vớ vẩn gì với Lâm Yến Bình, đó là con dâu của ông ta, yêu thương con của mình tới vậy, sao lại sinh ra tâm tư bẩn thỉu với con dâu mình được?
"Lúc trước anh ấy cứ hôn tấm hình mãi..."
"Sau đó tôi lấy tấm hình đó, anh ấy muốn giết tôi giống như nổi cơn điên..."
"Nhưng tôi cảm thấy nhất định là anh ấy đã trúng tà, nếu không anh ấy sẽ không thay đổi thành người như vậy."
Nói xong, Vạn Chí Cường giống như là nhớ ra cái gì đó, lấy ra bùa hộ mạng đã đổi thành màu xám trắng của mình ra, đưa đến trước mắt Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô xem, đây là bùa hộ mạng cô cho tôi, là nó đã cứu tôi, cho nên tôi cảm thấy nhất định là anh Phong đã trúng tà, cô giúp tôi xem cho ông ấy đi..."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu."
"Trước tiên khiến anh Phong tỉnh lại rồi nói."
Vạn Chí Cường tiến lên một bước, ấn vào huyệt Nhân Trung của Chu Hưng Phong khiến ông ta tỉnh lại.
Chu Hưng Phong đã tỉnh táo nhưng vẫn hơi mơ màng "đây là đâu tôi là ai?", ông ta lắc lắc đầu của mình, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sa lon.
"Tôi bị sao vậy?"
Hiển nhiên Chu Hưng Phong đã quên chuyện gì đã xảy ra trước đó, ông ta đỡ trán của mình, trên mặt xuất hiện vẻ ngơ ngác.
Con người Vạn Chí Cường lanh mồm lanh miệng, kể lại toàn bộ sự việc cho Chu Hưng Phong.
"Anh Phong, có thể anh đã trúng tà, có điều anh yên tâm, bọn em đã bảo Trân Trân đến, cô ấy rất lợi hại, nhất định có thể cứu anh."
Ánh mắt Chu Hưng Phong phức tạp, ông ta nhìn về phía Bạch Trân Trân, ngập ngừng nói: "Có thể trả tấm hình lại cho tôi không?"
Mặc dù Bạch Trân Trân và Vạn Chí Cường đã thấy nội dung trên tấm hình, nhưng ông ta vẫn muốn giữ một tấm màn che sau cùng, đòi lại tấm hình.
Bạch Trân Trân không trả tấm hình lại theo lời của ông ta.
"Anh Phong, anh có từng nghĩ rằng, vấn đề nằm ở tấm hình này không?"
Chu Hưng Phong tránh đi ánh mắt của Bạch Trân Trân: "Anh không biết em đang nói cái gì."
Bạch Trân Trân im lặng nhìn Chu Hưng Phong, mọi phản ứng của ông ta đều được Bạch Trân Trân ghi nhận, nhìn thấy đối phương thế này, Bạch Trân Trân đột nhiên nói.
"Có phải anh đã biết có chuyện ẩn ở bên trong tấm hình từ lâu rồi hay không?"
Người Chu Hưng Phong đột nhiên run rẩy, vội vàng phủ nhận nói: "Chuyện này không có khả năng, tại sao tấm hình có thể có vấn đề..."
Có điều phản ứng của Chu Hưng Phong vừa khéo chứng minh ông ta biết tấm hình có vấn đề.
Biết tấm hình có vấn đề, nhưng vẫn mang tấm hình theo bên người...
Trên đời này sao nhiều người tìm đường chết vậy? Từng lớp từng lớp như là tre già măng mọc, liên miên không dứt.
Sắc mặt của cô sa sầm, cứng rắn nói: "Anh Phong, nếu anh muốn em hỗ trợ, vậy em sẽ giúp, nếu như anh không muốn, vậy em sẽ không giúp anh."