Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 920 - Chương 920:

 Chương 920: Chương 920: Chương 920:

Người ta đã không cần cô hỗ trợ, cô cứ dí theo làm gì? Thiếu đòn à?

Môi Chu Hưng Phong mấp máy, cũng không biết là đang lo lắng cái gì, đôi mắt của ông ta dao động, không dám đối diện với Bạch Trân Trân.

Nhìn thấy ông ta thế này, Bạch Trân Trân ra vẻ bình chân như vại, nói: "Cho nên, anh cần em hỗ trợ không?"

Còn lần này thứ nghênh đón Bạch Trân Trân chính là sự im lặng dài lâu, Chu Hưng Phong cúi thấp đầu, không chịu trả lời vấn đề của Bạch Trân Trân.

Nhìn thấy ông ta thế này, Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, cô lấy tấm hình ra, khóe mắt của Chu Hưng Phong liếc qua động tác của Bạch Trân Trân, đôi mắt lập tức sáng lên. Nhưng mà không đợi Chu Hưng Phong kịp làm gì, không biết Bạch Trân Trân đã móc từ đâu ra một cái cái bật lửa, quyết đoán đốt tấm hình.

Nhìn thấy ngọn lửa cắn nuốt tấm hình kia, Chu Hưng Phong lập tức hoảng hồn, ông ta kêu lên một tiếng sợ hãi, nhào về phía tấm hình đang bị thiêu đốt, giống như là muốn đoạt lại tấm hình kia.

Chỉ là tốc độ thiêu đốt của lửa nóng rất nhanh, đợi đến khi ông ta nhào tới thì thứ bắt được cũng chỉ còn tro bụi bám vào tay.

Chu Hưng Phong ngây ngẩn cả người, ông ta nhìn nhuốm đen của mình, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như không rõ vì sao Bạch Trân Trân đốt hình của ông ta.

"Em..."

Không chờ ông ta nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời ông ta.

"Một tấm hình mà thôi, đốt thì đốt thôi, chắc anh sẽ không định bảo em đi theo tấm hình đó chứ? Anh tìm người trong hình xin lại một tấm không được sao?"

Sắc mặt Chu Hưng Phong thay đổi không ngừng, ông ta cắn răng, dường như là đang áp chế cơn giận của mình, nhưng cũng giống đang cực lực xoa dịu cảm xúc của mình.

"Tại sao em phải làm như thế?!"

Thấy Chu Hưng Phong của hiện tại cứ bám theo một tấm hình miết, Vạn Chí Cường đã hơi không nhìn nổi nữa. Tốt xấu gì Bạch Trân Trân cũng cứu anh ta một mạng, sao anh ta có thể để cho Chu Hưng Phong đối xử với cô như thế?

"Thôi đủ rồi, một tấm hình mà thôi, anh tự nhìn lại xem anh bây giờ ra sao?"

Trông Chu Hưng Phong có lẽ cũng biết vấn đề của bản thân, nhưng ông ta vẫn từ chối hỗ trợ, Bạch Trân Trân có lòng tốt muốn giúp ông ta nhưng ngược lại ông ta còn lắm chuyện tới thế, thật sự là lãng phí tình cảm của người khác.

"Trân Trân, chúng ta đi thôi, tôi không nên bảo Anh Hùng gọi cô tới."

Nói xong, Vạn Chí Cường đi tới, nắm cánh tay của Bạch Trân Trân, ra hiệu cô rời đi cùng mình.

Chu Hưng Phong cái gì cũng giấu diếm, điệu bộ che che giấu giấu không chịu nói rõ ràng quá khiến cho người ta chán ghét, Vạn Chí Cường không muốn giúp ông ta nữa.

Cổ Anh Hùng nhìn Chu Hưng Phong, lại nhìn Vạn Chí Cường, sau khi do dự giây lát, vẫn nói: "Chị Trân Trân, có lẽ anh Phong có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì trong lòng... Hay là chúng ta đều ra ngoài, chị và anh Phong tâm sự?"

Nói xong, Cổ Anh Hùng tiến lên một bước, tóm cánh tay của Vạn Chí Cường, kéo anh ta ra ngoài cửa.

Cậu ta cảm thấy về chuyện này có lẽ Chu Hưng Phong có gì khó nói. Ngay trước mặt nhiều người khó mà nói ra khỏi miệng được, có lẽ sau khi bọn họ rời đi, chỉ còn lại Bạch Trân Trân và Chu Hưng Phong, hai người bọn họ sẽ dễ nói hơn.

Vạn Chí Cường: "..."

Mặc dù miệng anh ta thì ghét bỏ Chu Hưng Phong, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho an nguy của người bạn này, Cổ Anh Hùng nói vậy, Vạn Chí Cường cũng tiện bề xuống nước, đồng ý.

Thấy hai người bọn họ đã đi, Bạch Trân Trân cũng cất bước đi theo. Đến bây giờ Chu Hưng Phong vẫn không mở miệng nhờ vả sự trợ giúp của cô, xem như Bạch Trân Trân nhìn ra cái gì thì cũng sẽ không nói với Chu Hưng Phong.

Tên này hiển nhiên cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra với ông ta, nhưng ông ta vẫn không hề có động thái gì, tình nguyện để sự việc phát triển theo chiều hướng xấu xuống, vậy tất cả chính là lựa chọn của ông ta, người bên ngoài có gì hay mà xen vào?

Chu Hưng Phong từ nãy đến giờ vẫn không ngẩng đầu, chỉ ngơ ngác nhìn tro tàn trong tay, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mãi cho đến khi Bạch Trân Trân đi đến cửa phòng làm việc, sắp bước ra khỏi phòng, lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Trân Trân, em đừng đi..."

Giọng nói của ông ta suy yếu vô lực, nếu như thính lực của Bạch Trân Trân không đủ tốt thì đúng là không nghe được ông ta nói cái gì.

Cô dừng bước chân, quay người đóng cửa phòng lại, cất bước đi về phía Chu Hưng Phong.

Chu Hưng Phong vuốt ve tro tàn trong tay, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, cũng không biết có phải bởi vì ngồi xổm quá lâu hay không, lúc ông ta đứng dậy đã lảo đảo mấy cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment