Biết người mình hi vọng xa vời có khả năng cũng có một chút tình cảm nói không rõ với mình, phản ứng đầu tiên của Chu Hưng Phong không phải là cảm thấy mừng vui, mà là cảm thấy sợ hãi.
Vừa nghĩ tới lúc mình chụp Lâm Yến Bình thật ra cô ấy đều biết, nhưng vẫn yên lặng phối hợp với ông ta chụp hình, Chu Hưng Phong đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Một cảm giác lạnh giá không biết từ đâu bay từ lòng bàn chân lên, miệng của ông ta hơi há ra, phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Điều không có khả năng..."
Bạch Trân Trân không quan tâm cảm xúc ông ta thay đổi, chỉ điềm nhiên nói: "Không có cái gì là không có khả năng, cô ấy thông qua gương nhìn thấy anh rồi."
"Còn có tấm hình này, thông qua góc độ cô ấy có thể thông qua thủy tinh bên cạnh nhìn thấy chú..."
"Còn có chỗ này, phản quang của gạch men sứ cũng có thể nhìn thấy chú..."
"Cô ấy có đeo kính đúng không? Phản quang của kính mắt cũng có thể nhìn thấy anh..."
Mỗi khi Bạch Trân Trân nói một câu, thân thể Chu Hưng Phong sẽ run rẩy một lần, sắc mặt của ông ta trắng bệch, hoàn toàn không dám nghĩ kỹ.
Nếu như Lâm Yến Bình đều biết, đồng thời luôn phối hợp với ông ta, vậy có phải đại biểu thật ra Lâm Yến Bình biết rõ tâm tư lòng dạ của ông ta hay không?
Cô ấy biết mình có tình cảm trái luân thường với cô ấy, nhưng vẫn bằng lòng phối hợp với ông ấy...
Nghĩ đến khả năng này, Chu Hưng Phong hít vào một hơi, giọng nói cũng thay đổi: "Trân Trân, có phải em nghĩ sai rồi không? Không phải như vậy, nhất định không phải như vậy, khẳng định là có chỗ nào đã xảy ra sai sót..."
Vốn dĩ ông ta đã làm sai, mỗi lần quay mặt về phía con trai mình, Chu Hưng Phong chỉ ước có thể đào cái hố chui vào.
Đây chính là vợ con của ông ta, sao ông ta có thể sinh ra loại tình cảm không nên có với cô ấy?
Vốn dĩ ông ta đã tội đáng chết vạn lần, nếu như ông ta làm hại Lâm Yến Bình cũng có tình cảm đó với ông ta, vậy còn không bằng hiện tại ông ta dùng dao giải phẫu kết thúc mạng sống của mình.
Chi bằng ông ta chết quách cho xong!
Một khi ý nghĩ này được sinh ra thì sẽ sinh trưởng điên cuồng giống như cỏ dại, rất nhanh đã ăn mòn đầu óc của ông ta, khiến ông ta không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo.
Chu Hưng Phong lập tức vươn tay lấy dao phẫu thuật, định đâm vào cổ mình.
Lực chú ý của Bạch Trân Trân luôn luôn đổ dồn vào Chu Hưng Phong, sau khi nhận ra ông ta kỳ lạ, Bạch Trân Trân đã quyết định rất nhanh, cầm vật trang trí trên bàn đập tới.
Lực của cô rất mạnh, độ chính xác cũng chuẩn, vật trang trí nho nhỏ làm bằng gỗ đã đập xuống cổ tay của Chu Hưng Phong, ông ta đau tới mức kêu lên một tiếng, dao giải phẫu tức khắc rơi xuống đất.
Một giây sau, Bạch Trân Trân nghiêng người tiến lên, lấy ra một lá bùa dán lên trán của ông ta.
Rất nhanh lá bùa này đã có tác dụng, đôi mắt đỏ lên của Chu Hưng Phong dần dần trở lại bình thường, nghĩ đến chuyện mình vừa mới làm, sắc mặt của Chu Hưng Phong bỗng nhiên thay đổi.
Sao ông ta có thể làm chuyện hồ đồ thế này chứ?
"Vừa rồi anh..."
"Đúng, anh muốn tự sát, còn là muốn dùng dao giải phẫu cắt cổ của mình trước mặt em."
Động tác vừa rồi của ông ta có thể nói là cực kì gọn gàng, chỉ cần phản ứng của Bạch Trân Trân chậm hơn một chút thì có lẽ cây dao đó đã cắt vỡ động mạch trong cổ của ông ta.
Dao giải phẫu sắc bén là chắc chắn, đúng là không cần ông ta cắt cổ để chứng minh điều này.
Sắc mặt của Chu Hưng Phong càng thêm trắng bệch.
"Thật ra anh không muốn chết..."
Chỉ là vừa rồi không biết vì sao, cơ thể của ông ta đột nhiên không nghe khống chế.
Mặc dù ông ta thường xuyên cảm thấy tội mình không thể tha, thế nhưng cầu sinh là bản năng, cộng thêm ông ta làm nhập liệm sư nhiều năm như vậy, thường thấy cái chết thì sẽ càng thêm trân quý sinh mạng của chính mình, sao ông ta lại tự sát chứ?
Chu Hưng Phong không có hoài nghi Bạch Trân Trân, dù sao dao giải phẫu còn đang nằm trên mặt đất, dao giải phẫu này vốn là được ông ta đặt ở trong ngăn kéo, nếu không phải tự ông ta lấy ra thì sao lại rơi trên mặt đất?
"Vừa rồi anh thật sự muốn giết bản thân sao?"
Bạch Trân Trân nhìn ông ta thế này, trong mắt xuất hiện vẻ đồng tình: "Như anh thấy, không sai, đúng là anh muốn giết mình."
Miệng Chu Hưng Phong mở ra lại đóng lại, giống như là một diễn viên diễn kịch hài, trông ông ta thế này hơi có vẻ buồn cười.
"Tại sao có thể như vậy?"
Hồi lâu sau, Chu Hưng Phong lầm bầm một câu, tiếp đó ông ta nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, là Lâm Yến Bình đúng không? Là chuyện cô ấy làm với anh, đúng hay không? Thật ra anh không phải là biến thái, anh cũng không có sinh ra tình cảm không nên có với con dâu mình, anh không phải người như vậy, đúng không?"
Ông ta giống như người đang chìm trong nước, vội vàng tóm cọng cỏ cứu mạng trước mặt. Giọng của ông ta trở nên càng ngày càng bén nhọn, đến cuối cùng gần như là đang hét lên chất vấn Bạch Trân Trân.