Cảm xúc của ông ta bị kích động rất dữ dội, nhưng không ảnh hưởng đến Bạch Trân Trân, chờ đến khi ông ta nói xong, Bạch Trân Trân lắc đầu với ông ta.
"Anh Phong, rốt cuộc anh có sinh ra tình cảm không nên có với con dâu anh hay không, em không biết. Anh có phải bị cô ấy quyến rũ hay không, em cũng không rõ."
Sắc mặt Chu Hưng Phong tối xuống, ông ta lúng ta lúng túng nói: "Anh không phải là người như thế..."
Bạch Trân Trân đáp: "Ai biết được? Anh không cần chứng minh với em, cũng không cần em chứng minh cho anh là anh không phải người như vậy, thị phi đúng sai, tùy tâm định ra, hỏi tâm của anh đi, đừng hỏi em."
Vẻ mặt Chu Hưng Phong hiện lên sự bối rối. Trước đôi mắt như nhìn thấu tỏ của Bạch Trân Trân, ý nghĩ, tâm tư của mình như không chỗ che thân, Chu Hưng Phong có chút tự ti mặc cảm, vô thức quay đầu, muốn tránh đi ánh mắt của Bạch Trân Trân.
Con người ông ta hiển nhiên là có nhân cách trốn tránh trong người, có điều có một số việc không phải là chỉ cần trốn tránh là có thể giải quyết vấn đề.
"Anh Phong, anh có còn muốn giải quyết vấn đề hay không? Hay là dự định tiếp tục đắm chìm vào sự lấp lửng này?"
Chu Hưng Phong mấp máy môi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, chỉ là ánh mắt lại đục ngầu hơn mấy phần.
Bạch Trân Trân giống như không nhìn thấy, chỉ ra từng trong năm mươi tấm hình.
Cuối cùng cô chỉ vào tấm hình Lâm Yến Bình xót thương phận mình, nói: "Anh thấy cái bóng trên mặt nước không?"
Chu Hưng Phong ngây ngẩn cả người, vô thức nhìn vào.
Tấm hình này là lúc người một nhà đi công viên vào cuối tuần này, ông ta đã lén chụp, Lâm Yến Bình ngồi ở trên bậc thang bên hồ, nhìn mặt nước, giống như là đang nhìn con cá vàng nhỏ dưới nước.
Chu Hưng Phong cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, bèn chụp lại.
Bên trong số hình này, đây là tấm hình ông ta thích nhất, thường xuyên lấy ra ngắm nghía, nhớ kỹ trong lòng mọi điều trong tấm ảnh.
Thứ Bạch Trân Trân chỉ vào chính là cái bóng của Lâm Yến Bình trong mặt nước, Chu Hưng Phong nhìn mấy lần, nhưng lại chưa nhìn ra vấn đề gì.
"Em muốn bảo anh nhìn cái gì?"
Chu Hưng Phong không nhìn ra, bèn dứt khoát hỏi thẳng, muốn biết rốt cuộc Bạch Trân Trân bảo ông ta nhìn cái gì.
"Cái bóng trong mặt hồ mới thật sự là Lâm Yến Bình, anh không thấy cô ấy đang cầu cứu sao?"
Cũng không biết Chu Hưng Phong dùng máy chụp hình gì, tấm hình rất rõ ràng, cái bóng Lâm Yến Bình trong mặt nước vô cùng rõ ràng.
Được Bạch Trân Trân nhắc nhở như vậy, Chu Hưng Phong mới nhìn về phía cái bóng trên mặt hồ, ngay từ đầu lúc mới nhìn ông ta không có cảm thấy gì, chẳng qua là cảm thấy đây chỉ là một cái bóng bình thường mà thôi.
Thế nhưng khi nhìn một hồi, ông ta đã thấy điều kỳ lạ.
Hình ảnh phản chiếu này sao kỳ cục thế? Cứ như... cứ như là có người đang giãy giụa.
Ý nghĩ này một khi được sinh ra thì có cố gắng quên đi cũng không quên được. Vốn dĩ là một cái bóng nhìn rất bình thường nhưng lúc này lại giống như là một linh hồn vặn vẹo, và linh hồn đó giống như đang kêu cứu mạng.
Chu Hưng Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức tìm ra mấy tấm hình từ trong số hình này, và trong mấy tấm hình này có điểm chung là đều có cái bóng của Lâm Yến Bình.
Biểu cảm của Lâm Yến Bình rất bình thường, nhưng cái bóng thì mờ ảo vặn vẹo, ông ta muốn lừa gạt mình rằng cái bóng bị vặn vẹo là bình thường, chỉ là ảnh phản chiếu nên bị vặn vẹo bình thường mà thôi, không dính đến những vấn đề linh dị các kiểu. Nhưng bên trong những tấm hình này có một tấm Chu Mộ Bạch cũng được chụp lại, cái bóng của anh ấy rất bình thường, không có vặn vẹo biến hình.
Chẳng lẽ bên trong cái bóng thật sự đang nhốt một linh hồn?
Đúng rồi, vừa rồi Bạch Trân Trân nói cái gì? Cô nói đó là Lâm Yến Bình thực thụ? Cô ấy đang cầu cứu?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của ông ta bỗng nhiên thay đổi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Lúc này sắc mặt Chu Hưng Phong trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra, trông như đã gặp chuyện gì cực kỳ tồi tệ.
Ông ta run giọng nói: "Trân Trân, đây không phải là thật đúng không? Không phải cô ấy vẫn đang yên lành sao? Làm sao có thể..."
Chỉ là trong ánh nhìn chăm chú của Bạch Trân Trân, lời còn lại Chu Hưng Phong không nói ra được, ông ta nắm những tấm hình kia, thân thể run rẩy, não trống rỗng.
Con dâu của ông ta thật sự có vấn đề?
Lâm Yến Bình là một giáo viên ngữ văn ở trường tiểu học, tính cách rất dịu dàng, Chu Mộ Bạch cũng bởi vì tính cách của cô ấy, mới quyết định đi vào lễ đường hôn lễ với Lâm Yến Bình.
Cảm nhận của Chu Hưng Phong dành cho Lâm Yến Bình xưa nay rất không tệ, cảm thấy cô ấy có đôi nét giống người vợ mất sớm của mình. Điểm giống này không phải nói vẻ ngoài của cô ấy, mà là tính cách, còn có phong cách làm việc, có rất nhiều chỗ tương tự với vợ của mình.