Trước khi kết hôn, Chu Mộ Bạch vẫn luôn ở chung nhà với Chu Hưng Phong. Sau khi kết hôn, Chu Hưng Phong tiêu hết tiền tích góp mua một căn nhà mới cho hai vợ chồng son bọn họ. Ông ta cảm thấy nếu như con trai đã kết hôn thì phải tách ra người cha là mình, đây là chuyện rất bình thường.
Dù sao vợ chồng trẻ ở chung, ông ta tham gia vào coi sao được?
Sau khi nhà ở đã được mua, người trang trí là một mình Lâm Yến Bình một tay ôm hết mọi việc chờ đến khi dọn nhà, con trai con dâu đã mang cả đồ của ông ta sang.
"Cha, một mình cha nuôi lớn Mộ Bạch khó khăn biết mấy, chúng con sau khi kết hôn cũng đâu thể bỏ cha lại một mình được?"
Lâm Yến Bình cười nhẹ nhàng nói, cô ấy kéo cánh tay của Chu Hưng Phong, thái độ chân thành tha thiết mời ông ta qua nhà bọn họ ở.
Lúc đó Chu Hưng Phong cũng không quá muốn tách ra với con của mình, thấy con dâu không có ý kiến, ông ta cũng mặt dày mày dạn qua ở cùng.
Trên thực tế, Lâm Yến Bình không phải chỉ nói suông mấy câu, cô ấy đối xử với Chu Hưng Phong rất tốt, xem ông ta là cha ruột mà hiếu thuận. Chu Hưng Phong đã cực kỳ lâu chưa cảm nhận được ấm áp đến từ gia đình, mặc dù con trai cũng hiếu thuận, nhưng dẫu sao cũng không tri kỷ bằng con dâu, cảm nhận của Chu Hưng Phong dành cho con dâu cũng càng ngày càng tốt.
Tình cảm giữa con trai và con dâu rất tốt, cũng không có mâu thuẫn với người cha chồng là ông ta, nếu như có thể kéo dài vĩnh viễn, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp. Thế nhưng đột nhiên có một ngày, Chu Hưng Phong phát hiện mình sinh ra tâm tư bẩn thỉu với con dâu, đó không phải là tâm tư trưởng bối đối với vãn bối, mà là tâm tư một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Ánh mắt của ông ta không khống chế nổi dõi theo con dâu của mình, đồng thời len lén chụp hết tấm này đến tấm khác.
Ông ta phát hiện khát vọng của mình với Lâm Yến Bình càng ngày càng sâu, tình cảm không bình thường kia khiến cảm xúc ông ta đã ở biên giới chuẩn bị sụp đổ. Nếu như ông ta thật sự bước thêm một bước, sự việc sẽ lao dốc không phanh theo phương hướng hoàn toàn không thể chế ngự...
Đầu óc của Chu Hưng Phong rất loạn, ông ta nhìn những tấm hình có vấn đề kia, đột nhiên nói.
"Anh đã chuyển về nhà cũ, là bởi vì buổi đêm mấy ngày trước, Mộ Bạch trực ca đêm, Lâm Yến Bình mặc đồ ngủ đi tới phòng ngủ của tôi..."
Đêm hôm đó khát vọng của ông ta đối với Lâm Yến Bình đã đạt đến đỉnh điểm nhất, ông ta suýt nữa làm ra chuyện không thể tha thứ, vì phòng ngừa mình thật sự trở thành cầm thú, cho nên ông ta thu dọn đồ đạc ngay trong đêm hoảng hốt rời khỏi nhà con trai con dâu. Con trai cũng tới hỏi ông ta vì sao đột nhiên dọn đi, còn nói Lâm Yến Bình cảm thấy là cô ấy làm không tốt, mới khiến cho ông ta rời đi.
Đối mặt với sự quan tâm con của mình, dường như ông ta đã quên đi chuyện đêm hôm đó, chỉ nói mình không hợp ở chung với đôi vợ chồng son bọn họ.
"Con cứ bảo cha về sống chung với con miết, các con không định sinh em bé à? Nếu cha cứ ở đó mãi thì lúc nào mới có thể bế cháu trai?"
Lý do này cuối cùng đã thuyết phục Chu Mộ Bạch, anh ấy không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Về sau Chu Hưng Phong tìm lý do nói mình đang bận, từ chối chuyện Chu Mộ Bạch và Lâm Yến Bình trở về thăm mình.
Thật ra không phải là ông ta không nhớ con trai, chỉ là không thể đối mặt với con trai, dù là quên đi chuyện Lâm Yến Bình có ý định quyến rũ đêm hôm đó, thế nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy là bọn họ không gặp nhau tốt hơn.
"Trân Trân, anh nhớ rồi, Lâm Yến Bình đã từng dụ dỗ anh, lúc Mộ Bạch trực ca đêm, cô ấy mặc áo hai dây rất mát mẻ tiến vào phòng của anh..."
Ông ta suýt nữa đã phạm sai lầm, nhưng tình yêu dành cho con trai đã không khiến ông ta đi sai vào một bước cuối cùng, sau này ông ta cưỡng ép mình quên đi chuyện Lâm Yến Bình quyến rũ mình, chỉ là theo bản năng cảm thấy, ông ta không nên gặp Lâm Yến Bình.
"Trân Trân, vậy ý của em là người quyến rũ anh thật ra không phải Lâm Yến Bình, mà là tà ma chiếm cứ thân thể của Lâm Yến Bình? Con dâu của anh bị kẻ đó nhốt trong cái bóng?"
Chu Hưng Phong nói qua loa chuyện của nhà mình, sau đó dời câu chuyện về trọng điểm.
Ông ta rất muốn biết, kẻ khiến ông ta phạm sai lầm, muốn dụ dỗ ông ta có phải con dâu thực thụ của mình hay không.
Chuyện này đối với ông ta là cực kỳ quan trọng.