Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 927 - Chương 927:

 Chương 927: Chương 927: Chương 927:

Bạch Trân Trân: "... Cả nhà tang lễ chỉ có bốn nhập liệm sư, chúng ta đi hết nếu có khách tới thì phải làm như thế nào?"

Bất đắc dĩ, Vạn Chí Cường chỉ có thể chơi oẳn tù tì với Cổ Anh Hùng để quyết định thắng thua, người nào thắng có thể cùng đi với đám người Bạch Trân Trân.

Một ván quyết định thắng bại, vận khí của Vạn Chí Cường không tệ, anh ta thắng Cổ Anh Hùng.

"Tôi thắng, tôi có thể đi cùng mấy người Bạch Trân Trân!"

Vạn Chí Cường cao hứng tới mức suýt nữa nhảy lên, khóe miệng toe toét cả ra, lộ ra một miệng toàn là cao răng.

Cổ Anh Hùng biểu cảm u oán nhìn Vạn Chí Cường: "Ván kia không được tính, chúng ta làm lại, vừa rồi tôi ra nhầm."

Cậu ta cũng muốn đi được chứ?

Nhưng Vạn Chí Cường thắng rồi sao có thể bằng lòng làm lại một lần nữa? Cậu ta lắc đầu như cái trống bỏi.

"Tôi thắng rồi."

Cổ Anh Hùng: "..."

Chu Hưng Phong đã nhìn thấy hết thảy những chuyện xảy ra ở đây: "..."

Không phải, rốt cuộc hai người này có biết mình gặp phải chuyện gì hay không? Sao nhìn bọn họ lại hứng thú bừng bừng như thế? Vẫn còn đứng ở đây ăn thua với nhau?

Chỉ có điều bây giờ ngay cả tức giận Chu Hưng Phong cũng không làm được.

Nhà mình xảy ra chuyện, ông ta lo lắng cho con trai và con dâu mình, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề mà thôi, còn những chuyện khác thì ông ta thực sự không có tâm trạng quan tâm.

Cuối cùng vẫn là Cổ Anh Hùng ở lại nhà tang lễ, Bạch Trân Trân, Chu Hưng Phong và Vạn Chí Cường cùng đi tới tiểu khu mà Chu Mộ Bạch ở.

Ba người đều không có xem khu gần nhà tang lễ cũng không dễ bắt xe, ba người đi ra ngoài cách một đoạn cuối cùng cũng thuận lợi ngồi lên taxi.

Bạch Trân Trân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vạn Chí Cường ngồi cùng Chu Hưng Phong ở chỗ ngồi hàng sau, tâm trạng Chu Hưng Phong không được tốt, chân mày vẫn luôn nhíu lại thật chặt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vạn Chí Cường thấy ông ta như vậy, có chút không nỡ.

Ban đầu anh ta cũng bị ma quỷ làm cho mê muội, nếu không phải Bạch Trân Trân hỗ trợ thì sợ rằng cái mạng này cũng đã mất, mặc dù giữa anh ta và con quỷ đó có chút dính dáng bất hòa nhưng cuối cùng vẫn xé đứt sự dính dáng đó.

Tình hình của Chu Hưng Phong hẳn không khác anh ta là bao – anh cũng không tin Chu Hưng Phong có tâm tư xấu xa gì với con dâu nhà mình, cho nên chắc chắn ông ta đã gặp phải tà ma gì đó, chính cái thứ tà ma đó đã đầu độc chu hưng đỉnh.

Sau khi bị tà ma đầu độc, tư tưởng không còn là suy nghĩ bình thường nữa, bọn họ không có cách nào khống chế bản thân, tà ma điều khiển suy nghĩ của bọn họ, ảnh hưởng tới bọn họ, khiến bọn họ cho rằng đó là ý tưởng thực sự của bọn họ...

Vạn Chí Cường cảm thấy chuyện của Chu Hưng Phong không giống mình lắm, nhưng chuyện này cũng không cản trở anh ta an ủi Chu Hưng Phong.

"Anh Phong, chú đừng quá khó chịu, có Trân Trân ở đây, cô ấy có thể giúp anh giải quyết tất cả các vấn đề."

"Anh Phong, anh phải tin tưởng Bạch Trân Trân, tin tưởng em, bất kể xảy ra chuyện gì chúng em cũng ở bên cạnh anh."

"Anh Phong, anh đừng quá gấp gáp, chuyện không tệ hại giống như anh nghĩ đâu, chờ giải quyết vấn đề xong xuôi thì cuộc sống có thể tiếp tục trôi qua như bình thường..."

Anh ta nói khô cả họng, vậy mà Chu Hưng Phong vẫn không mở miệng cũng không biết có nghe được hay không.

Vạn Chí Cường khoác cánh tay lên bả vai của Chu Hưng Phong, đang chuẩn bị nói chuyện tiếp, nhưng đối phương lại bị động tác nhỏ này của anh ta kích thích, thân thể đột ngột run lên, thẳng tay đẩy Vạn Chí Cường ra.

Vạn Chí Cường không hề phòng bị, anh ta bị đẩy đụng vào cửa xe, đau tới mức anh ta chửi thề.

"Không phải chứ, anh Phong, anh đẩy em làm gì?"

Vạn Chí Cường bối rối, khó hiểu nhìn về phía Chu Hưng Phong, quả thực không biết ông ta làm như vậy là sao.

Chu Hưng Phong muốn giải thích nhưng lời tới khóe miệng, ông ta đột nhiên không biết nên nói như thế nào, cuối cùng trầm mặc cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ việc giải thích.

Cũng may của xe taxi đủ bền chắc, đóng lại chặt, bằng không dựa vào lực đẩy vừa nãy, anh ta lăn xuống rồi úp mặt ở chỗ này luôn.

Mắt thấy Chu Hưng Phong không nói lời nào, Vạn Chí Cường xoa xoa cái lưng bị đập đau của mình, ngồi yên tại chỗ, dừng không trấn an tâm trạng của Chu Hưng Phong nữa.

Còn Chu Hưng Phong, ông ta cúi thấp đầu ngồi ở vị trí của mình, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại cảm giác ủ rũ, ông ta dựa vào sức mình ép không khí trong buồng xe xuống thật thấp, ngay cả bác tài lái taxi vô cùng khéo nói cũng không tiện mở miệng nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment