Chiếc xe chìm trong loại không khí áp suất thấp khiến người khác cảm thấy khó chịu tiến tới mục tiêu.
Bạch Trân Trân thanh toán tiền xe, ba người mới vừa bước từ trên xe xuống còn chưa chờ họ đứng vững gót chân, bác tài đã đạp chân ga, xe vội vã rời đi.
Bạch Trân Trân thấy cảnh tượng này: "..."
Không phải chứ, rốt cuộc ba mươi phút đi xe ngắn ngủi đã ảnh hưởng tới bác tài như thế nào? Vội vã không thể chờ đợi muốn trốn chạy như thế sao?
Sau khi xuống xe, Chu Hưng Phong nhìn tiểu khi quen thuộc, trên mặt hiện ra biểu cảm cuống quýt, ông ta có chút muốn đi lên trước nhưng cũng sợ gì đó, bối rối một hồi lâu sau vẫn không hề nhúc nhích.
Đúng vào lúc này, Vạn Chí Cường tiến sát lại gần Bạch Trân Trân, anh ta mở miệng nhỏ giọng nói: "Trân Trân, sao anh Phong có chút là lạ? Chẳng lẽ cô chưa đưa phù trừ tà cho anh ấy sao?"
Những lời này Vạn Chí Cường muốn hỏi từ trước, bộ dạng của Chu Hưng Phong rõ ràng không được bình thường mà giống như trúng tà vậy, toàn thân trên dưới tản ra một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Anh ta cảm thấy rất kì quái, Bạch Trân Trân biết vẽ bùa, vẽ một vài đao phù khu trừ tà khí không được sao? Sao có thể cứ để mặc cho Chu Hưng Phong duy trì loại hình dạng quái dị này mãi?
Bạch Trân Trân nghe vậy liền liếc mặt nhìn Vạn Chí Cường: "Nếu thực sự dễ dàng như vậy thì tốt."
Vạn Chí Cường ừ một tiếng, không hiểu nhìn Bạch Trân Trân.
"Chuyện này rất khó khăn sao?"
Sau khi nghe lời anh ta nói, Bạch Trân Trân có chút im lặng, chỉ có điều ánh mắt người này trong veo vô tội, có vẻ như thực sự cho là như vậy, bạch tân trân chỉ có thể giải thích.
"Phù lục cũng không phải thứ vạn năng, không phải cứ bảo tôi dán một đạo phù lên thì vấn đề nào cũng có thể giải quyết."
Tình huống của Chu Hưng Phong có chút phức tạp, không phải chỉ mấy đạo phù là có thể giải quyết được, nếu thực sự đơn giản như vậy thì Bạch Trân Trân cũng không đi chuyến này.
Có điều những chuyện này cô nói thì Vạn Chí Cường cũng không hiểu, cho nên cũng không giải thích gì thêm với anh ta.
"Chuyện tôi có thể giải quyết tôi sẽ làm, còn lại thì xem anh Phong tự làm."
Sau khi bỏ lại những lời này, Bạch Trân Trân đi tới trước mặt Chu Hưng Phong vẫn còn đang quấn quít, cô vỗ bả vai đối phương một cái, nói.
"Đưa đầu ra cũng là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao, tối hôm qua chú đã nghĩ đến chuyện chịu đựng một dao này, chẳng lẽ chú còn muốn đứng ở đây mãi sao?"
Ánh mắt Chu Hưng Phong hơi lóe lên, ông ta quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, ánh mắt vốn đã đờ ra dần dần ngưng tụ lại với nhau.
"Trân Trân, tôi..."
Môi Chu Hưng Phong giật giật, sắc mặt càng tái nhợt hơn trước.
Bạch Trân Trân lười khuyên ông ta, thời điểm này rồi còn lo lắng mấy chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì, ông ta do dự không tiến lên, mà còn so sự mãi, Bạch Trân Trân thẳng tay đặt hai lựa chọn trước mặt ông ta.
"Nếu chú muốn giải quyết vấn đề thì chúng ta đi vào trong, nếu chú không muốn giải quyết vấn đề thì tôi với Cường Tử đi về trước, nhà tang lễ có rất nhiều việc, tôi không có bao nhiêu thời gian đứng đây lãng phí với chú."
Bạch Trân Trân thực sự không phải người nhẫn nhục chịu khó vô tư hi sinh dâng hiến, cô cũng không phải là Pháp Hải, người ta không định giải quyết vấn đề mà còn kiên quyết phải đi, muốn cầm bát khất thực đi thu phục đối phương?
"Cường Tử, anh Phong không cần chúng ta trợ giúp, chúng ta về đi thôi."
Thấy Chu Hưng Phong vẫn không nói, Bạch Trân Trân trực tiếp xoay người đi về phía Vạn Chí Cường, vừa đi vừa nói to với anh ta.
Vạn Chí Cường: "!!!"
Mắt thấy Bạch Trân Trân vượt qua mình đi thẳng về phía trước để đón xe, Vạn Chí Cường nhìn Chu Hưng Phong một chút, lại nhìn Bạch Trân Trân một chút, cuối cùng vẫn dậm chân đuổi theo hướng Bạch Trân Trân đi.
"Trân Trân, cô không quan tâm tới anh Phong nữa à?"
Cũng đã đi theo người tới tận chỗ này, sao nói buông tay là buông tay không quan tâm nữa? Làm vậy có phải có chút không tốt lắm hay không?
Vừa rồi hình ảnh Chu Hưng Phong một mình đứng lẻ loi trơ trọi ở đó thực sự khiến người khác khó chịu, nếu Bạch Trân Trân không thèm quan tâm ông ta, vậy có phải ông ta sẽ bị tà ma hại hay không?
Nghĩ như vậy, Vạn Chí Cường nóng nảy, anh ta đưa tay ra bắt lấy cánh tay Bạch Trân Trân theo bản năng, nhưng Bạch Trân Trân phản ứng rất nhanh, cô khoát tay, tránh được bàn tay đang đưa tới của Vạn Chí Cường.
"Đừng có xen vào việc của người khác, nói không chừng ông ta còn đang hưởng thụ sự mập mờ như hiện tại."
Giọng nói của Bạch Trân Trân không được tốt lắm, cô hừ một tiếng, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Chu Hưng Phong còn dính chặt ở chỗ đó giả bộ thâm trầm.
"Ông ta đặt bản thân ở vị trí người bị hại muốn để tôi giúp đỡ, tôi còn phải xin anh ta, chạy lên dỗ anh ta, khuyên tới khuyên lui để cho ông ta thả lỏng, tôi cũng không thiếu nợ ông ta, tuổi của ông ta cũng sắp có thể làm cha tôi rồi, tại sao tôi phải dỗ ông ta?'