Bạch Trân Trân rất không thích giao thiệp với những người như vậy, rõ ràng chính ông ta cần giúp đỡ, lúc người khác bận rộn tới giúp ông ta nhưng lại giống như người đó xin được giúp ông ta, vừa phải chăm sóc tới lòng tự ái yếu ớt của ông ta, lại còn phải chiếu cố tới mặt mũi của cô, thủ đoạn sử dụng cũng không thể quá kích động...
Bạch Trân Trân cảm thấy có lẽ cô thực sự không thể làm công việc đại sư này, cô không có tâm tư trách trời thương dân gì, người ta bằng lòng để cô hỗ trợ, cô giúp, không muốn làm thì cô cũng không quỳ xuống để kiếm tiền.
Vạn Chí Cường: "..."
Bạch Trân Trân nói cũng không phải không có đạo lý, nhưng dù gì cũng là đồng nghiệp của bọn họ, ngày bình thường đối nhân xử thế cũng không tệ, cứ để mặc bất kể như vậy hình như có một chút xíu không được thích hợp lắm...
"Dù gì cũng là bạn, chúng ta..."
Bạch Trân Trân cắt ngang lời anh ta: "Là bạn không sai, nhưng bạn bè sống chung cùng cần phải chú trọng tới giới hạn, người ta không cần chúng ta giúp đỡ."
Vạn Chí Cường: "..."
Chỉ cần Chu Hưng Phong có một chút ý tứ muốn nhờ bọn họ giúp thì lúc này đã đi tới ngăn bọn họ.
Nhưng Chu Hưng Phong cũng không có ý qua đây, lúc Vạn Chí Cường quay đầu nhìn sang, ông ta vẫn giữ dáng vẻ khổ sở sâu nặng, giống như phải gánh chịu vô số nỗi khổ trong người mình, những chuyện vô hình ép tới mức ngay cả sống lưng ông ta cũng không có cách nào thẳng lên được.
Cảnh tượng này đánh cực mạnh vào cảm xúc, Vạn Chí Cường cảm thấy Chu Hưng Phong rất đáng thương, nhưng nghĩ tới chuyện ông ta cũng đã như vậy rồi mà vẫn không muốn mở miệng tìm kiếm sự trợ giúp của Bạch Trân Trân, ý thương hại với ông ta cũng đều tan thành mây khói.
"Vậy tôi quay lại giúp anh ấy?"
Bạch Trân Trân quét mắt nhìn anh ta một cái: "Anh vừa mới giao cấu với quỷ, anh chắc chắn muốn đi ra với ông ta?"
Hai chữ giao cấu vừa được nói ra, sắc mặt Vạn Chí Cường đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, anh ta trợn mắt há mồm nhìn Bạch Trân Trân, nói bằng giọng run run: "Trân Trân, sao cô có thể nói như vậy chứ?"
Cô dùng từ cũng quá thô tục rồi đấy?
Bạch Trân Trân: "... Anh chắc chắn tôi dùng từ thô tục à?"
Vạn Chí Cường: "..."
Hình như, đại khái, có thể, có lẽ là anh ta làm kinh khủng hơn, anh ta có thể làm, Bạch Trân Trân sao lại không thể nói?
Năng lực tiếp nhận của Vạn Chí Cường lại rất mạnh mẽ, rất nhanh anh ta đã thản nhiên đón nhận được, anh ta đi theo Bạch Trân Trân lên taxi, lúc nghe thấy Bạch Trân Trân nói muốn đi đến tiểu học Nam Quốc, anh ta ngẩn ra.
"Trân Trân, không phải cô đã nói không quan tâm chuyện này sao?"
Cô đã nói không quan tâm chuyện này nữa, vậy bây giờ đáng lẽ bọn họ phải về nhà tang lễ chứ không phải đi tiểu học Nam Quốc đâu nhỉ?
Bạch Trân Trân không nhìn vạn chú cường: "Tôi chỉ không quan tâm anh Phong mà thôi, chưa nói không can thiệp tới những chuyện khác."
Vạn Chí Cường: "..."
Vậy là không quan tâm tới Chu Hưng Phong nhưng lại quan tâm một nhân vật chính khác? Đây là logic kiểu gì vậy chứ?
Nhưng nhìn biểu cảm của Bạch Trân Trân, Vạn Chí Cường vẫn lặng lẽ nuốt câu hỏi đã đến bên môi xuống.
Bạch Trân Trân cũng không nóng giận, cô dựa người lên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu học Nam Quốc, phòng làm việc của lớp hai.
Lúc này vừa hay là giờ học, tám gian phòng làm việc có thầy cô giáo từ bên ngoài đi vào trong.
Lúc Trương Mai đi từ bên ngoài vào, cô ta theo bản năng đi về phía cái bàn làm việc dựa vào trong góc kia.
"Cô Lâm, chiều nay tôi có việc, cô có thể lên lớp giúp tôi một lúc được không?"
Lúc nói những lời này, Trương Mai căn bản chưa hề nghĩ tới việc Lâm Yến Bình sẽ từ chối.
Dù gì Lâm Yến Bình cũng là người tốt bụng có tiếng trong văn phòng, người khác có chuyện nhỏ chuyện to gì chỉ cần cần cô giúp đỡ lên lớp hộ, cô ấy tuyệt đối không từ chối.
Trương Mai kết hôn hơn một năm, được ba tháng thì mang thai, giờ bụng đã lộ rõ rồi.
Thân thể cô ta không phải tốt lắm, năm buổi chiều một tần đều phải đi bệnh viện truyền nước cho bào thai, cô ta và Lâm Yến Bình cùng dạy ngữ văn, có điều lớp hai người dạy khác nhau, một người dạy lớp một, người còn lại dạy lớp hai.
Một tuần năm lần cô ta đều sẽ nói một tiếng với Lâm Yến Bình để đối phương lên lớp buổi chiều giúp mình, lần nào Lâm Yến Bình cũng không từ chối đối phương.
Cô ta còn cho rằng lần này cũng như vậy.
Nhưng lần này lại không giống như vậy, Lâm Yến Bình vẫn cầm một cái gương nhỏ ngồi soi giống như bị người trong gương hấp dẫn, coi lời trương ai như gió thoảng bên tai.
"Cô Lâm, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"
Trương Mai thấy vậy, chân mày không kiềm chế được mà nhíu lại, thấy Lâm Yến Bình nhìn gương chằm chằm chẳng nói chẳng rằng, cô lại bắt đầu dở chứng, đưa tay lên muốn cầm lấy cái gương của Lâm Yến Bình.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"
Tay cô ta chạm vào gương nhưng lại có cảm giác giống như bị thứ gì đó đâm một cái, mười ngón tay liền với tim, Trương Mai đau tới mức kêu lên một tiếng, sắc mặt thay đổi chỉ trong thoáng chốc.