Lâm Yến Bình cười lạnh một tiếng, tiếp tục chất vấn: "Đâm vào vào thì thịt không đau, roi không đánh vào người thì không biết xót, đúng rồi, trước giờ cô ta chỉ nhờ mỗi tôi lên lớp thay, đối với các người thì lúc nào cũng dịu dàng nhu mì, bằng lòng giúp các người làm việc, đương nhiên là các người cảm thấy cô ta cực kì tốt rồi."
"Tôi cũng không tin cô ta cứ bắt các người giúp cô ta lên lớp lại còn không đưa tiền cho các người, lúc các người có việc cũng không bằng lòng giúp các ngươi lên lớp mà các người còn có thể không biết xấu hổ chạy tới chỉ trích tôi!"
Ba thầy giáo kia ngượng ngùng lùi về sau, không dám đối mặt với Lâm Yến Bình.
Bởi vì bọn họ cũng nhớ tới chuyện bản thân mình làm, đúng như Lâm Yến Bình vừa nói, Trương Mai trước giờ chưa từng tìm bọn họ nhờ lên lớp hộ, còn thường xuyên giúp đỡ một vài chuyện nhỏ, bọn họ cũng theo đó tự nhiên cho Trương Mai là một người tốt.
Nhưng Trương Mai đối xử với Lâm Yến Bình không giống như đối xử với bọn họ, cộng thêm chuyện chồng Trương Mai lại là quản lý đào tạo, bọn họ đương nhiên bằng lòng che chở cô ta nhiều hơn một chút.
Lời Lâm Yến Bình nói quá mức hùng hổ dọa người, Trương Mai không ngờ thái độ của cô ấy sẽ cương quyết như vậy, thẳng tay xé rách mặt tìm mình gây phiền toái.
Sắc mặt Trương Mai nhất thời thay đổi, cô ta ôm mắt khóc huhu, dáng vẻ kia nhìn không thể không thương hại.
Người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì khó tránh khỏi sinh ra cảm giác đồng tình, nhất thời lại cảm thấy dáng vẻ của Lâm Yến Bình quá mức hùng hổ dọa người khác, mọi người đều là đồng nghiệp, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầy thấy, cô ấy cần gì phải cay nghiệt như vậy?
"Cô Lâm, cô thật là quá đáng, cô không muốn lên lớp thay thì không nên lên mới phải, cần gì phải đối xử với cô Trương như thế?"
"Đúng vậy, cô Trương còn đang mang thai nữa, đều là phụ nữ sao cô lại không mảy may đồng tình với cô ấy? Cô cũng đã kết hôn rồi, chờ đến lúc cô mang thai cô Trương nhất định sẽ giúp đỡ cô, cô làm gì mà cay nghiệt như vậy?"
"Cô Lâm, là chúng tôi đã nhìn lầm cô, vốn cho rằng cô là một người tốt, không ngờ cô lại so đo như vậy!"
Hiển nhiên là Trương Mai đã biến khóc thút thít thành chiêu của mình, chỉ cần cô bụm mặt khóc lóc dù cô ta có làm sai chuyện gì đi nữa chỉ cần cô ta khóc đủ đẹp, đủ như hoa lê trong mưa thì vẫn sẽ có người thay cô ta tẩy trắng, vì cô ta xung phong trận mạc như thường.
Lâm Yến Bình lạnh lùng trông thấy hết tất cả những thứ này, cô ấy chỉ cảm thấy hết sức ghét bỏ, những người này đúng là mặt người dạ chó, không ngờ rằng bên trong tất cả bọn họ đều là dáng vẻ xấu xa không thể chịu nổi này.
Tấm gương đặt trên bàn chiếu ra gò má của Lâm Yến Bình, bóng người kia bất ngờ nhúc nhích một chút, cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau khi phát hiện vị trí không gian của mình thì cái bóng đó cực sợ, nhào tới trước gương liều mạng đập.
Cứu mạng! Mau cứu tôi!
Tôi không nên ở đây! Tôi hối hận rồi! Cứu mạng! Cứu mạng với!
Vậy mà sự chú ý của tất cả mọi người hiện giờ không hề nằm ở đây, đương nhiên không có ai phát hiện hết thảy phát sinh bên trong gương.
Lâm Yến Bình mở hết hỏa lực, dù nhiều người cùng đứng ở phía đối lập của cô ấy, cô vẫn không kinh sợ chút nào.
"Các người đừng chỉ biết nói mà không làm, giúp cô ta lên lớp, một tuần cô ta có mười tiết, ba người các ngươi chia mỗi người một phần, một người giúp cô ta lên lớp ba tiết, giúp cô ta viết giáo án sửa bài thi, làm tất cả mọi việc, như vậy không phải càng thực tế hơn sao?"
"Làm không? Vậy thì các người chẳng qua là làm nô lệ của cô ta, để cho cô ta hút máu, các người chỉ cần động chút miệng lưỡi làm người tốt là được?"
"Ha, người biết thì còn nói cô ta đang mang thai con của thầy quản lý đào tạo, người không biết còn tưởng cô ta đang mang thai con của các người đó, người nào cũng có phần trong bụng của cô ta, cho nên đều che chở cô ta như thế sao?"
Lời này có phần đâm thẳng vào trong tim, sắc mặt của tất cả mọi người bỗng nhiên thay đổi, họ vội vàng tản ra, không dám đến gần xung quanh Trương Mai.
Bụng của Trương Mai không có bất cứ liên quan nào tới bọn họ, lời đồn đại mạnh mẽ như hổ, nếu lời Lâm Yến Bình nói bị truyền đi vậy mấy người bọn họ cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp người khác.
"Cô ngậm máu phun người! Lâm Yến Bình, cô thật là quá đáng!"
Ban đầu Trương Mai vẫn còn khóc, lợi dụng sự nhu nhược của mình để những người khác thay cô ta xung phong xông trận, nhưng bây giờ những người khác đều không ăn dáng vẻ kia của cô ta, Trương Mai tự nhiên cũng rơi xuống thế hạ phong.
Nhất là do lời Lâm Yến Bình nói rất quá mức, Trương Mai cảm giác bản thân mình đã bị làm nhục, cô ta dậm chân buông lời độc ác với Lâm Yến Bình, bấy giờ mới ôm mặt chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng khỏe mạnh của cô ta thực sự không nhìn ra bụng của cô ta có vấn đề, cần đi tiếp nước mỗi tuần.