Trương Mai chạy đi, bầu không khí bên trong phòng làm việc cũng theo đó mà nảy sinh biến hóa, mọi người đều cảm thấy lúng túng, anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, như thể không biết nên kết thúc như thế nào.
Nhưng lúc này, Lâm Yến Bình vẫn không chuẩn bị bỏ qua cho bọn họ.
Cửa sổ sáng ngời phản chiếu bóng dáng của những thầy giáo này một cách rõ ràng, một đoàn bóng đen mơ hồ xuất hiện sau lưng của bọn họ, chậm rãi hợp thành một thể cùng với bọn họ.
Lâm Yến Bình thưởng thức cảnh tượng này, môi của cô ấy hơi nhếch lên trên, trong giọng nói có ý đầu độc nồng nặc.
"Các thầy, các người đã bị từ bỏ, sao các ngươi có thể chịu để yên như vậy cơ chứ?"
"Cô ta mang thai bốn tháng, mấy người các thầy chiếu cố cô ta từng li từng tí, còn chú tâm hơn cả người chồng kia của cô ta, chẳng lẽ các người không muốn có một danh phận hay sao?"
"Con của cô ta lại là các người cùng nhau chăm sóc, các người không muốn để người khác cũng biết được những thứ mà các người bỏ ra hay sao?"
Giọng nói của Lâm Yến Bình giống như ác ma đang thì thào, vang lên bên tai của mọi người, thần sắc của họ càng hoảng hốt hơn, ánh mắt cũng bắt đầu lơ lửng không có tiêu cự.
Bóng người màu đen dung hòa vào thân thể của bọn họ, biểu cảm của những thầy giáo kia cũng theo đó phát sinh biến hóa, bọn họ đồng loạt đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, chẳng nói chẳng rằng bước ra ngoài.
Một người, hai người, ba người, bốn người...
Sáu thầy xếp thành một hàng, hướng thẳng về phía phòng làm việc của thấy quản lý đào tạo.
Tiếp theo nhất định sẽ có một hồi kịch hay diễn ra, có điều Lâm Yến Bình đại khái có thể đoán ra tình tiết tiếp theo của hồi kịch phát triển như thế nào, cho nên cô cũng không đi cùng ra ngoài mà chậm rãi khoan thai ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Cô cầm cái gương không biết đã đổ xuống bàn từ lúc nào, nhìn cô gái trẻ tuổi có dung mạo bình thường trong gương, khóe miệng Lâm Yến Bình cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Người đàn bà trong gương cũng lộ ra nụ cười giống như vậy, nhưng không biết tại sao, nụ cười của cô ấy có chút cứng ngắc, giống như cũng không phải thực sự muốn cười.
"Ôi chao ơi, rất tủi thân có phải không? Có điều đáng tiếc, đây chính là điều kiện trao đổi mà cô đồng ý.
Nụ cười trên mặt Lâm Yến Bình càng rực rỡ hơn, cô thưởng thức bản thân trong gương, độ cong của khóe miệng đang nhếch lên càng ngày càng lớn, có điều đôi tròng mắt đen thui kia cũng không có nụ cười nào.
Nửa mặt trên và nửa mặt dưới của cô giống như đã bị cắt rời, nhìn thoáng qua giống như hai nửa khuôn mặt khác nhau được trộn chung.
Gương mặt này rất có cá tính, có nét thú vị hơn nhiều gương mặt lãnh đạm không hứng thú gì trước kia, Lâm Yến Bình giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình, dịu giọng mở miệng nói.
"Cuộc sống như thế này, tôi rất thích."
"Cuộc sống này đều là tự mình trải qua, nếu là bản thân cô thì sợ rằng cả đời này cũng không có cách nào vùng vẫy thoát ra được..."
Phòng làm việc chỉ có một mình cô ấy, giọng nói của Lâm Yến Bình rất dịu dàng nhưng dưới hình tượng dịu dàng đó lại ẩn giấu vô số lạnh lùng.
***
Lúc Bạch Trân Trân và Vạn Chí Cường chạy tới nơi, cửa tiểu học Nam Quốc có mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát giải tán học sinh, các phụ huynh đón được con mình xong cũng vội vã rời đi.
Cửa trường học loạn thành một đống, còn có cả phóng viên đài truyền hình cũng tới, nhìn chỗ này dường như đã xảy ra sự kiện nghiêm trọng nào đó.
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vạn Chí Cường cũng không ngờ chỗ như trường tiểu học vậy mà sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Anh ta nhất thời ngây ngẩn, tiện tay túm một người đang đứng xem náo nhiệt ở bên này, hỏi đối phương xem đã xảy ra chuyện gì.
Người kia nói: "Tôi cũng không rõ lắm, hình như trong trường học xảy ra vụ án nghiêm trọng, mấy thầy đánh nhau với thầy quản lý đào tạo, không biết tại sao sau đó lại biến thành hỗn chiến..."
Người kia cũng không biết rõ nhưng từ sự miêu tả của người đó, vạn chí cương đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trường học bây giờ đã bị cảnh sát phong tỏa, học sinh cũng đã ra hết ngoài, ngay cả phóng viên đài truyền hình cũng tranh nhau muốn lấy tư liệu đầu tiên, tình hình chỗ này hẳn là rất nghiêm trọng.
"Trân Trân, trong trường hẳn đã xảy ra việc gì đó rất nghiêm trọng, hiện tại trường học đã bị phong tỏa, chỉ cho ra chứ không cho vào, chúng ta không vào được."
Sau khi hỏi rõ những chuyện gì đã xảy ra, Vạn Chí Cường chen chúc quay lại bên cạnh Bạch Trân Trân, nói cho cô nghe tin tức mà mình thám thính được.
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân có chút nghiêm trọng, cô nhìn oán khí bốc cao trên bầu trời tiểu học Nam Quốc, sắc mặt biến hóa, càng lúc càng nghiêm túc hơn.