Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 935 - Chương 935:

 Chương 935: Chương 935: Chương 935:

Sự chú ý của Bạch Trân Trân miễn cưỡng bị kéo qua chỗ anh ta một chút, thấy dáng vẻ bồn chồn của Vạn Chí Cường, cô có chút cạn lời.

Cái này gọi là người không biết thì không sợ, Vạn Chí Cường cũng không nhìn thấy đống oán khí kia, cho nên anh ta cũng không biết Bạch Trân Trân đang buồn rầu cái gì.

Nếu âm khí ngày hôm qua vẫn còn ở trên người anh ta, sợ rằng anh ta sẽ không như bây giờ, mặt đầy tò mò hỏi cô làm sao.

Bạch Trân Trân: "... Khai cho anh cái thiên nhãn tự mà nhìn."

Người này đúng là rất phiền, Bạch Trân Trân thẳng tay khai thiên nhãn cho Vạn Chí Cường, sau đó để anh ta nhìn về hướng trường học.

Khi Vạn Chí Cường quay đầu rồi nhìn thấy bầu trời hoàn toàn trái ngược kia, anh ta cuối cùng cũng trợn to mắt, giọng nói cũng bị anh ta lãng quên, căn bản không biết nên mở miệng như thế nào.

Không phải, không phải là cùng một mảng bầu trời hay sao? Sao cái này giống như được tăng thêm hiệu ứng đặc biệt, bên tiểu học Nam Quốc đã xảy ra chuyện gì?

"Trân Trân... bên kia là sao? Bầu trời sáng sủa giữa ban ngày, những thứ kia là cái gì?"

Người bình thường thấy nhiều oán khí như vậy sẽ bị tổn thương nhận thức, lúc nói chuyện giọng của Vạn Chí Cường không khống chế được run rẩy, rất lâu cũng không bình tĩnh lại được.

Quá đáng sợ, bầu trời bị oán khí màu xám đen chiếm cứ, những thứ oán khí đó giống như vật sống, không ngừng cuồn cuộn trong bầu trời, nhìn chăm chú một thời gian dài sẽ có cảm giác những thứ oán khí kia sẽ nhào về phía anh ta vào giây kế tiếp.

Vạn Chí Cường cảm thấy có chút không thở nổi, càng đáng sợ hơn là mắt anh ta sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn qua đó, rõ ràng muốn nhìn sang chỗ khác nhưng ở thời điểm bản thân anh ta không có ý thức lại không tự chủ được xoay qua chỗ khác.

Nhịp thở của Vạn Chí Cường dần dần phát sinh biến hóa, mồ hôi chảy từng hạt lớn thành dòng nước từ trên trán xuống, anh ta thở cũng trở nên không quá dễ dàng.

"Trân Trân... tôi không được nữa rồi..."

Mắt thấy Vạn Chí Cường sắp không chống đỡ nổi nữa, Bạch Trân Trân nhanh tay lẹ mắt đóng thiên nhãn của anh ta lại, lúc bấy giờ Vạn Chí Cường mới bình thường trở lại.

Có điều vừa rồi nhìn chằm chằm mây oán khí lâu như thế, anh ta vẫn bị ảnh hưởng rất sâu, hai chân Vạn Chí Cường mềm nhũn, anh ta ngã ngồi trên mặt đất, che ngực thở hổn hển từng hơi một, cảm giác hít thở không thông vừa rồi dường như vẫn quanh quẩn trong lòng anh ta, từ đầu tới cuối vẫn không có cách nào tiêu tán.

Bạch Trân Trân vỗ vai anh ta một cái bộp, sau đó mở miệng dò hỏi: "Anh có ổn không đấy?"

Vạn Chí Cường ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, anh ta nhếch mép một cái, yếu ớt mở miệng nói: "Cô nói xem?"

Bộ dạng này của anh nhìn giống rất tốt sao?

Vừa rồi là do Bạch Trân Trân gạt một cái chỗ mi tâm của anh ta nên anh ta mới nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, anh ta thực sự sợ Bạch Trân Trân lại làm gì đó với anh ta, lại khiến anh ta nhìn thấy một vài thứ đồ kì quái.

Bạch Trân Trân: "..."

Người này đúng là ngu kín, rõ ràng đã sợ muốn chết còn có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy.

"Thứ anh vừa mới thấy là oan khí, tình hình ở tiểu học Nam Quốc không đúng lắm, chờ lát nữa tôi có thể sẽ vào trong đó xem một chút, anh đi về trước đi."

Vạn Chí Cường có hơi sửng sốt, mặc dù anh ta kinh sợ nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Vậy tôi đi cùng cô đi?"

Bạch Trân Trân nhếch mép một cái, nói bằng giọng thành khẩn: "Người quý ở chỗ tự biết mình, anh đi theo tôi có thể làm gì cơ chứ? Cống một đứa ngu cho quỷ hay kéo chân sau của tôi lúc mấu chốt?"

Anh ta có lòng này là tốt nhưng Bạch Trân Trân cũng không muốn cho anh ta đi theo cô.

Vạn Chí Cường cái gì cũng không biết, đi theo cô cũng chỉ biết kéo chân sau, đến lúc đó Bạch Trân Trân còn phải để tâm chiếu cố anh ta, nếu thực sự gặp phải chuyện gì cô còn có thể đẩy Vạn Chí Cường ra cản súng hay sao?

Đưa anh ta vào cùng thì người khổ sở vẫn là cô, Bạch Trân Trân có điên mới tự tìm rắc rối cho bản thân mình.

Vạn Chí Cường: "... Nhưng một mình cô đi vào có an toàn hay không? Tôi đi vào cùng cô cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau mà phải không?"

Bạch Trân Trân không lên tiếng, cùng lắm chỉ dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh ta, Vạn Chí Cường thua dưới ánh mắt soi mói của Bạch Trân Trân, ảo não mở miệng nói: "Vậy tôi về nhé?"

"Nếu không thì sao?"

Vạn Chí Cường: "..."

Được rồi, xem ra mình mà còn ở đây thì nhất định sẽ bị chê.

Bình Luận (0)
Comment