"Trân Trân, vậy cô cẩn thận chút nhé, nếu cô gặp phải nguy hiểm không giải quyết được thì chạy, đừng để mình rơi vào trong nguy hiểm..."
"Trân Trân, mặc dù tôi không thể đi cùng cô nhưng cô tin tưởng tôi đi, tinh thần của tôi nhất định sẽ đồng hành cùng cô..."
"Trân Trân..."
Mắt thấy Vạn Chí Cường khẳng khái sục sôi nói một tràng dài giống như đang diễn thuyết, còn có ý tiếp tục nói thêm nữa, Bạch Trân Trân mở miệng nói sâu xa, cản lại những lời tiếp theo anh ta định nói.
"Im miệng, đừng có ép tôi đánh anh lúc này."
Vạn Chí Cường: "!!!"
Dáng vẻ Bạch Trân Trân nhìn không giống như nói đùa, Vạn Chí Cường cảm thấy nếu mình mà không im miệng thì chờ mấy phút nữa sẽ có một bạt tai to hạ xuống mặt anh ta.
Vì vậy, Vạn Chí Cường ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Anh ta nhìn Bạch Trân Trân mộ cái sau đó đi một bước quay đầu ba lần, cứ thế rời khỏi nơi này.
Đến khi Vạn Chí Cường rời đi rồi, lúc bấy giờ Bạch Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng hơn một chút.
Không còn cách nào khác, dáng vẻ vừa rồi của Vạn Chí Cường thực sự quá thiếu đòn, Bạch Trân Trân nghĩ là đợi anh ta thêm một lát nữa thì cô sẽ không khống chế được tâm trạng muốn đá một cái lên người anh ta.
Vạn Chí Cường rời đi, Bạch Trân Trân lại bắt đầu hành động, dạo gần đây cô ra cửa đều chuẩn bị đầy đủ hết, túi cô cõng trên hai vai mang theo tất cả những thứ mình có thể sử dụng tùy thân.
Xe cảnh sát vây quanh cửa trường học còn chưa có tản đi, những người cảnh sát vẫn bận rộn như cũ, nếu như Bạch Trân Trân đi qua đó thì đoán chắc là cũng không vào được trường học.
Cũng may cô không có ý định đi thẳng vào đó mà cô bắt đầu đi đi lại lại dọc theo tường trường học, cách mỗi một khoảng Bạch Trân Trân sẽ quăng một lá bùa vào.
Lá bùa dán trên mặt tưởng, phát ra tiếng vang lốp bốp, ánh sáng màu vàng hồng lóe lên, lá bùa cũng theo đó mà biến mất không còn trông thấy nữa.
Bạch Trân Trân cũng không biết cái gì đã giam lại những thứ oán khí kia, cô cũng không biết người trong huyền môn có thể chạy tới kịp thời hay không, trước khi oán khí đi vào âm địa, hỗ trợ sản sinh ra đất âm sát, bây giờ cô cũng chỉ có thể làm một vài chuyện trong khả năng cho phép, trì hoãn thời gian oán khí dung hợp với âm địa hết sức có thể.
Động tác của cô vô cùng kín đáo, đến tận khi dán xong hết tất cả các lá bùa cũng không bị người khác phát hiện.
Nhưng vì kích thích sức mạnh của lá bùa, Bạch Trân Trân tiêu hao khá nhiều, cô thở hắt ra, thân thể hơi trao đảo, sau khi móc mấy viên chocolat dự sẵn ra, cuối cùng toàn thân cũng thư thái hơn rất nhiều.
Những lá bùa dán trên tường hợp thành một trận pháp thật lớn, bao phủ tiểu học Nam Quốc ở bên trong đó, oán khí bị ngăn lại bên trong trường học, người bên ngoài coi như không nhìn thấy thì lúc này cũng có thể cảm giác được tâm trạng tốt hơn trước đó rất nhiều.
Có điều Bạch Trân Trân lúc này cũng không thể chắc chắn trong trường học có còn người ở trong đó hay không, nếu có người ở đó lại bị nhiều oán khí như vậy bao phủ thì sợ là sẽ mang tới một chút phiền toái cho bọn họ.
Cô có phải nên vào trong nhìn một cái hay không?
Chân mày Bạch Trân Trân hơi nhíu lại, cân nhắc thiệt hơn.
Bạch Trân Trân biết rất rõ bản thân mình, có lẽ cô có thiên phú nhưng do mệnh nên ông trời ở thế giới này có khuynh hướng rất thích co, nhưng cô cũng biết cứ coi như được trời yêu thì cũng không có nghĩa là một trăm phần trăm không gặp nguy hiểm.
Ngay khi Bạch Trân Trân suy tính hành động kế tiếp, cô phát hiện mấy chiếc xe dán ký hiệu đặc thù đậu ở bên lề đường, một đám người bước từ trên xe xuống, bắt đầu nói chuyện với cảnh sát.
Bạch Trân Trân quay sang nhìn bên đó một chút, rất nhanh phát hiện mấy người quen trong đám người đó.
Sau khi thấy những người đó, Bạch Trân Trân ngay lập tức đi tới.
"Cầm Vận, Văn Khiết, hai người tới rồi."
Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đều là người của hiệp hội huyền môn, sau khi nhận được điện thoại của Bạch Trân Trân, hai người ngay lập tức báo tình hình lên trên, sau đó đi theo người của hiệp hội huyền môn, cùng tới đây.
Vừa rồi hai người các cô còn nghĩ phải làm như thế nào mới tìm được Bạch Trân Trân, không ngờ cô đã tới trước một bước rồi.
Trừ hai người các cô ra còn có hai người quen cũ khác, Kỳ Lỗi và Vương Chiêu cũng tới đây cùng lúc, có điều quan hệ giữa bọn họ và Bạch Trân Trân không thể coi là rất quen thuộc, cũng chỉ gật đầu một cái với cô, cũng không tới nói thêm gì với cô.