Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 945 - Chương 945:

 Chương 945: Chương 945: Chương 945:

Bạch Trân Trân nhìn đối phương, không kìm được ngây ngẩn: "... Cháu là ai?"

Cô bé mặt tròn thấy Bạch Trân Trân như thế thì không nhịn được đưa tay ra sờ trán cô một cái.

"Cậu sao vậy? Ngủ tới mơ hồ rồi sao? Sao ngay cả tớ mà cậu cũng không nhận ra? Tớ là Tôn Tiểu Hồng, bạn ngồi cùng bàn của cậu đó."

"Tôn... Tiểu Hồng?"

Bạch Trân Trân chần chừ gọi một tiếng, cô bé mặt tròn nở một nụ cười xán lạn với cô.

"Đúng vậy, tớ là Tôn Tiểu Hồng, Trân Trân, cậu cũng gọi tớ là Hồng Hồng mà, chẳng lẽ cậu đã quên rồi sao?"

Vừa nói, Tôn Tiểu Hồng vừa dè dặt móc một viên kẹo tròn vo từ trong túi tiền ra đưa tới chỗ cô.

"Có phải vừa rồi cậu lại choáng váng đầu óc không, tớ có mang theo kẹo đường, cậu ăn một chút cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Trong giọng nói của cô bé tràn đầy ý quan tâm nồng đậm, hiển nhiên rất lo lắng cho người bạn Bạch Trân Trân này.

Bạch Trân Trân nhìn vỏ bao đựng viên kẹo trong tay Tôn Tiểu Hồng, cô đưa tay ra lấy, có điều sau khi suy tư một hồi vẫn không hề ăn, cũng chỉ bỏ viên kẹo vào trong túi.

Thấy cô không ăn kẹo, Tôn Tiểu Hồng chớp mắt một cái, nói bằng giọng không hiểu: "Trân Trân, sao cậu lại không ăn thế? Bình thường lúc cậu bị choáng váng không phải luôn muốn ăn kẹo sao? Tại sao bây giờ lại không ăn?"

Vừa nói, miệng cô bé vừa mím chặt, rất mất hứng nói: "Có phải cậu chê kẹo tớ cho cậu không? Cho nên mới không muốn ăn?"

Thấy Tôn Tiểu Hồng không vui, Bạch Trân Trân giải thích theo bản năng: "Không phải vậy đâu, cậu hiểu lầm rồi, tớ rất thích kẹo cậu cho, nhưng thực ra bây giờ tớ không bị choáng váng cho nên không cần ăn, tớ cũng cất rồi, chờ đến lúc tớ không thoải mái rồi ăn, cậu yên tâm đi."

Nghe nói như vậy, Tôn Tiểu Hồng ngờ vực nhìn Bạch Trân Trân: "Cậu nói thật à? Cậu không chê tớ sao?"

Bạch Trân Trân vừa mới tỉnh lại mặc dù còn có chút choáng váng nhưng theo bản năng, cô cảm thấy không thể để Tôn Tiểu Hồng tức giận, vì vậy cô nghiêm túc gật đầu một cái, nói bằng giọng chân thành: "Đó là điều đương nhiên, cậu còn sợ tớ lừa cậu hay sao? Chúng mình không phải là bạn tốt sao?"

Hai chữ bạn tốt giống như đã kích động công tắc nào đó, trên mặt Tôn Tiểu Hồng để lộ nụ cười xán lạn.

"Không sai, chúng ta là bạn tốt!" Vừa nói, cô bé vừa đưa tay về phía Bạch Trân Trân, khuôn mặt đều là vẻ ngây thơ hồn nhiên.

"Chúng ta ngoéo tay đi, phải làm bạn tốt cả đời."

Nhìn đầu ngón tay tròn vo của cô bé, chân mày Bạch Trân Trân nhíu lại theo bản năng.

Cô bé trước mặt này là bạn tốt của cô, các cô đều là học sinh tiểu học Nam Quốc, năm nay đang học lớp hai.

Bắt đầu từ năm thứ nhất, hai người chính là bạn ngồi cùng bàn, từ lúc Bạch Trân Trân giúp Tôn Tiểu Hồng đuổi bạn nam bắt nạt cô bé trở đi, hai người bọn họ thành bạn rất thân.

Ngoéo tay là việc hai người bạn tốt thường xuyên làm.

"Ngoéo tay lộn ngược trăm năm không được phép thay đổi, chúng ta phải làm bạn tốt cả đời."

"Cho dù chết chúng ta cũng phải chết chung một chỗ, sống chết cũng không được rời xa nhau."

Tình cảm của trẻ nhỏ vừa thuần túy vừa nhiệt liệt, hai người họ nói ra rất nhiều cam kết, mỗi một cái cam kết đều liên quan tới chuyện sinh tử.

"Chúng ta là bạn tốt, không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng xin chết cùng năm cùng tháng."

"Nếu có một ngày tớ chết, cậu nhất định phải tới tìm tớ nhé, trên đường hoàng tuyền rất cô đơn."

"Chúng ta là bạn thân nhất nhất, ai cũng không được phép ruồng bỏ lời hứa đâu đấy."

"Nếu như có ai không tuân thủ cam kết thì cho dù chết chúng ta cũng phải trở lại tìm đối phương."

Rõ ràng là tiếng nói trẻ em non nớt, nhưng giọng nói ấy vào lúc này lại mang theo sự lạnh lẽo ngút ngàn, Bạch Trân Trân rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch một cách khó hiểu.

Cô bé con có gương mặt tròn trước mắt chính là bạn tốt của cô, ngoéo tay lộn ngược cô cũng đã làm rất nhiều lần rồi.

Nhưng không biết tại sao, lần này Bạch Trân Trân làm thế nào cũng không thể đưa tay ra, trong lòng cô có loại cảm giác nếu cô thực sự câu đầu ngón tay của đối phương thì chỉ sợ rằng sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ phát sinh.

Thấy Bạch Trân Trân chậm chạp không nhúc nhích, Tôn Tiểu Hồng hơi nghiêng đầu một chút, trên gương mặt tròn nhỏ toàn là sự mất hứng.

"Trân Trân, cậu đang làm gì thế? Chúng ta ngoắc tay đi."

"Chúng ta đã từng nói phải làm bạn tốt cả đời, Trân Trân, chẳng lẽ bây giờ cậu lại đổi ý sao?"

"Trân Trân, cậu mà không ngoắc tay với tớ nữa thì có lẽ tớ sẽ tức giận đấy..."

Bình Luận (0)
Comment