Trên mặt Tôn Tiểu Hồng giăng đầy mây đen, rõ ràng là một đứa nhóc nhưng không biết tại sao, lúc này cô bé cho người khác một loại cảm giác vô cùng đáng sợ.
Bạch Trân Trân rùng mình một cái, lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh một chút.
"Hồng Hồng, cậu đừng như vậy, tớ sợ..."
Vừa nói, mắt Bạch Trân Trân đồng thời đỏ lên, nước mắt giống như như những chuỗi hạt châu bị đứt rơi xuống dưới.
Đại đa số các cô bé bảy tám tuổi khi khóc trông cũng không đẹp mắt cho lắm, bao gồm cả Tôn Tiểu Hồng, sau khi cô bé khóc mặt sẽ sưng thành cái bánh bao, ngũ quan cũng theo đó vặn vẹo biến đổi, căn bản không giống như Bạch Trân Trân.
Kể cả lúc cô khóc thút thít trông cũng rất xinh đẹp, nhìn y như một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, hoàn mỹ tựa như một sản phẩm của nghệ thuật thủ công tinh xảo khiến cho người ta không đành lòng phá hỏng.
Tôn Tiểu Hồng thấy dáng vẻ này của cô thì môi không kìm được mà giật giật, tâm trạng vốn đang tức giận không biết tại sao đột nhiên biến mất không còn thấy tung tích, cô bé thở dài một hơi, đặt bàn tay nhỏ bé mẫm thịt của mình xuống.
"Cậu đừng khóc mà, tớ không ngoắc tay với cậu nữa vẫn không được hay sao?"
Cô bé có chút nhụt chí cúi đầu, buồn bã nói: "Tớ không biết cậu không thích ngoắc tay với tớ."
Nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô bé, Bạch Trân Trân đưa tay ra vỗ vào tay Tôn Tiểu Hồng một cái: "Không phải là tớ không muốn ngoắc tay với cậu đâu, tớ làm vậy là, là..."
Cô giống như bị vấn đề gì đó vây khốn, vốn từ ngữ nghèo nàn thiếu thốn khiến cho cô qua nửa ngày rồi mà cũng không thể nói ra được một câu đầy đủ.
Cuối cùng vẫn là Tôn Tiểu Hồng nhìn dáng vẻ của Bạch Trân Trân quả thực rất đáng thương vì vậy nên hào phóng vỗ một cái vào cánh tay cô.
"Được rồi được rồi, biết cậu nhát gan, chắc chắn không phải cậu cố ý, tớ tha thứ cho cậu rồi."
Vừa nói, Tôn Tiểu Hồng vừa ngoẹo đầu, nở nụ cười thật to với Bạch Trân Trân.
Đang nói chuyện dở thì chuông vào học rao lên, Tôn Tiểu Hồng ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, Bạch Trân Trân thấy vậy cũng ngồi ngay ngắn lại theo cô bé.
Cô giáo trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đi từ ngoài cửa vào, cô ấy nhìn ngắm bốn phía, mỉm cười nói: "Chào các em, cô là giáo viên ngữ văn mới của các em, cô tên là Lâm Yến Bình, các em gọi cô Lâm là được."
Lâm Yến Bình?
Bạch Trân Trân nghe thấy cái tên này thì ánh mắt hơi chớp động, ánh mắt của cô cũng theo đó rơi lên người Lâm Yến Bình.
Vừa đúng lúc Lâm Yến Bình cũng nhìn về phía Bạch Trân Trân, thấy cô đang nhìn mình, Lâm Yến Bình khẽ mỉm cười, dịu dàng mở miệng: "Bạn học nhỏ, em có vấn đề gì không?"
Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng, có thể nhận ra là một cô giáo tốt tính, có điều kỳ quái là rõ ràng cô ấy lần đầu lên lớp nhưng Bạch Trân Trân lại cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở chỗ nào đó rồi.
Là đã gặp ở chỗ nào rồi chứ?
Thấy Bạch Trân Trân không nói lời nào mà Lâm Yến Bình cũng không tức giận, cô ấy chỉ gật đầu một cái với cô, sau đó để các học sinh tự giới thiệu mình theo thứ tự.
Học sinh trong lớp không nhiều, từng người bọn họ tự giới thiệu bản thân mình, trong trí nhớ của Bạch Trân Trân, rõ ràng bọn họ đã học cùng nhau một năm học nhưng cô lại không thể nhớ ra tên của bọn họ.
"Em tên là Diêu Huy..."
"Em tên là Lý Bân..."
"Em tên là Tống Nhã Trí..."
Rất nhanh đã tới phiên bạn cùng bàn của Bạch Trân Trân giới thiệu mình, cô bé đứng dậy cười híp mắt rồi nói.
"Chào mọi người, tớ tên là Tôn Tiểu Hồng, đây là bạn cùng bàn của tớ, cậu ấy tên là Bạch Trân Trân, chúng tớ là bạn rất thân."
Bạch Trân Trân bị nhắc tên hơi sững sờ một chút, thấy Tôn Tiểu Hồng đang nhìn mình, cô ngoan ngoãn đứng lên.
Tôn Tiểu Hồng đưa tay ra kéo tay của Bạch Trân Trân, cười híp mắt nói: "Cậu ấy là bạn thân nhất của tớ đấy."
"Các cậu dù là ai cũng không được phép cướp bạn tớ, có biết chưa?"
Vừa nói, Tôn Tiểu Hồng vừa nhìn Lâm Yến Bình đứng trên bục giảng, đầu hơi ngoẹo, rõ ràng là cô gái nhỏ ngây thơ ngốc nghếch nhưng không biết tại sao mà lời nói ra lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Cô Lâm, cô cũng là một cô giáo tốt, cho nên cô sẽ không cướp bạn tốt của em, đúng không?"
Từ đầu đến cuối, mặt Lâm Yến Bình vẫn mang theo nụ cười mỉm, cô ấy cũng không bị dáng vẻ của Tôn Tiểu Hồng dọa, vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như cũ.
"Bạn học Tôn Tiểu Hồng, em hành động như vậy rất bá đạo, các bạn nhỏ phải học cách chia sẻ, có biết không? Cứ coi là bạn bè cũng cần mọi người phải chia sẻ cùng nhau, em đã biết chưa?"
Vừa nói, Lâm Yến Bình vừa nhìn về phía Bạch Trân Trân, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn: "Huống chi em chưa từng hỏi bạn học Bạch Trân Trân xem em ấy thực sự bằng lòng chỉ làm bạn của một mình em đúng không?"