Sau khi những lời này được nói ra, trong lớp học giống như được ấn nút tạm ngừng, các bạn học vốn dĩ đang xì xào bàn tán ngậm miệng lại chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung trên người Bạch Trân Trân, họ im lặng chờ cô trả lời.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy hết sức khó xử, miệng của cô mấp máy, trên dưới thân người đều lộ ra sự bất an nồng nặc giống như con cừu nhỏ đi lầm vào trong bầy sói, căn bản không biết bản thân mình nên phản ứng như thế nào.
Tôn Tiểu Hồng nắm chặt lấy tay Bạch Trân Trân trong phút chốc, nụ cười trên gương mặt nhỏ mập mạp của cô bé đã biến mất không trông thấy nữa, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, cô bé lẳng lặng nhìn Bạch Trân Trân, nhìn đến lúc da đầu cô tê dại rồi mới cất tiếng: "Trân Trân, cậu hy vọng có bao nhiêu người bạn thân?"
"Cậu đã ngoắc tay với tớ rồi, chúng mình phải làm bạn tốt cả đời, bất kể sinh tử chúng mình đều là bạn nhau."
Vừa nói, cô bé vừa bất thình lình tiến sát gần Bạch Trân Trân, đôi tròng mắt đen thui phản chiếu rõ ràng biểu cảm của Bạch Trân Trân.
"Cho nên, cậu đang muốn đổi ý hay sao?"
Lâm Yến Bình đứng trên bục giảng lại như không có chú ý tới sự không đúng của Tôn Tiểu Hồng, cô ấy mỉm cười mở miệng nói: "Bạn học Bạch Trân Trân, em đừng sợ, không có ai quy định một người chỉ có thể có duy nhất một người bạn, em có thể có rất nhiều bạn."
"Em có thể móc ngoéo với bạn ấy thì cũng có thể móc ngoéo cùng những người khác, em có thể làm bạn của tất cả mọi người."
Lời cô ấy nói kích thích Tôn Tiểu Hồng, cô bé nắm tay Bạch Trân Trân càng chặt hơn.
Rõ ràng Tôn Tiểu Hồng trước mặt chỉ là một cô bé thôi nhưng khí lực của cô bé lại lớn tới kinh người, Bạch Trân Trân cảm giác xương tay của mình dường như sắp bị đối phương bóp nát.
Cảm giác đau đớn cuốn lấy toàn thân chỉ trong nháy mắt, bạch tân trân đau đến mức nước mắt giàn giụa: "Hồng Hồng, cậu làm đau tớ..."
Cô nói bằng giọng nức nở, dùng sức rút tay mình từ trong tay Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Hồng còn muốn đi qua bắt tay cô lại, nhưng Bạch Trân Trân lại giống như chim nhỏ bị dọa sợ, cô nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
"Hồng Hồng, cậu làm đau tớ, bây giờ tớ có chút không muốn làm bạn với cậu nữa..."
Lúc cậu nói ra những lời này, ánh mắt của những người xung quanh cũng sáng lên, ánh mắt lúc nhìn về phía Bạch Trân Trân cũng phát sinh biến hóa.
Phòng học vốn dĩ chìm trong không khí trầm lặng vào thời khác ấy giống như được sống lại.
"Đúng vậy, cậu ấy quá thô lỗ, cậu đừng làm bạn với cậu ấy nữa."
"Cậu làm bạn cùng với bọn tớ đi, chúng tớ sẽ rất dịu dàng, tuyệt đối không làm tổn thương tới cậu..."
"Trân tân, cậu đừng sợ..."
Những học sinh vốn dĩ ngậm miệng không nói năng gì đột nhiên giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, rối rít mở miệng muốn làm bạn cùng với Bạch Trân Trân.
Sắc mặt Tôn Tiểu Hồng rét lạnh đến mức có thể nhỏ ra nước, cô bé nhìn bốn phía, dáng vẻ giống như muốn nuốt hết sạch những kẻ đang làm mọi chuyện thêm loạn ở xung quanh đến hầu như không còn ai nữa.
Nhưng mọi người căn bản không phản ứng lại Tôn Tiểu Hồng, vẫn nhiệt tình mời Bạch Trân Trân làm bạn họ.
Ngay cả Lâm Yến Bình đứng trên bục giảng dường như cũng bị loại không khí này ảnh hưởng, cười híp mắt đưa ra lời mới với Bạch Trân Trân.
"Bạn học Bạch Trân Trân, cô cũng muốn làm bạn cùng với em, em có bằng lòng làm bạn thầy hay không?"
Dáng vẻ của Lâm Yến Bình rất hiền hòa, trên mặt cô ấy mang vẻ dịu dàng, toàn thân trên dưới tản ra khí tức ôn hòa khiến người ta không nhịn được ý nghĩ phải dựa vào gần cô ấy.
Dáng vẻ của cô ấy hình thành sự tương phản rõ ràng với Tôn Tiểu Hồng, còn cả những học sinh trong lớp kia nữa...
Bạch Trân Trân lơ đãng quay đầu, lúc thấy dáng vẻ của tất cả học sinh trong lớp, thân thể không kiềm chế được run lên một cái.
Những học sinh kia rõ ràng đều là hình dáng con nít, nhưng không biết tại sao lúc bọn họ nói muốn cô làm bạn bè của bọn họ, ánh mắt họ nhìn cô lại không giống đang nhìn bạn bè.
Thân thể Bạch Trân Trân run rẩy, giống như đã bị những người này dọa sợ, cô nhích tới gần Lâm Yến Bình theo bản năng, muốn hấp thu sự ấm áp từ vị cô giáo này, người duy nhất ở đây biểu lộ gương mặt vui vẻ, lúc nhìn cô cũng không lộ ra vẻ mặt đáng sợ gì.
Nhìn Bạch Trân Trân không ngừng nhích đến gần mình, nụ cười của Lâm Yến Bình càng dịu dàng hơn, cô ấy đưa tay kéo tay Bạch Trân Trân, nhưng phản ứng của cô lại rất nhạy bén, trực tiếp nghiêng người núp sau cô ấy.
"Cô, em sợ, bọn họ nhìn thật dọa người..."
Bạch Trân Trân núp sau lưng Lâm Yến Bình, buồn bực khó chịu mở miệng nói một câu, sự run rẩy trong giọng nói của cô cũng bộc lộ toàn bộ sự sợ hãi của cô.