Lâm Yến Bình cười một tiếng, dịu dàng nói: "Bạn học Bạch Trân Trân, em đừng sợ, tôi là giáo viên của tiểu học Nam Quốc, bọn họ không dám làm gì với em đâu."
Dỗ Bạch Trân Trân xong, Lâm Yến Bình quay đầu nhìn về phía những học sinh trong lớp.
Học sinh bảy tám tuổi nói dễ dạy thì cũng dễ dạy thật, nhưng nói khó dạy cũng rất khiến người khác đau đầu.
Giống như bây giờ vậy.
Tôn Tiểu Hồng cẩm đầu những học sinh này sau khi Bạch Trân Trân núp đằng sau lưng Lâm Yến Bình, bọn chúng kết thành đồng mình, những học sinh này đều đứng lên hết, vẻ mặt âm u nhìn Lâm Yến Bình đang đứng trên bục giảng.
Bọn họ dường như đã quên mất phải tôn trọng giáo viên, lúc nhìn cô ấy, ánh mắt mang ý đối địch không mảy may che giấu.
"Bạn học Bạch Trân Trân là bạn học của tất cả mọi người, cậu ấy thuộc về lớp hai một."
Tôn Tiểu Hồng nhe răng với Lâm Yến Bình, hai cái răng nanh nhìn u ám khác thường.
Trước đó mỗi người hành động một kiểu, bây giờ Bạch Trân Trân đã lựa chọn bọn họ lại bắt đầu đoàn kết lại, trông như muốn đoạt Bạch Trân Trân từ trong tay Lâm Yến Bình trở lại.
Giáo viên và học sinh hình thành hai thế đối lập, Lâm Yến Bình chỉ có một người, xét về khí thế có vẻ như kém những học sinh này rất nhiều.
Có điều cô ấy cũng chẳng sợ chút nào, ánh mắt quét qua người từng học sinh trong số này: "Nhưng rất hiển nhiên, bạn học Bạch Trân Trân không muốn làm bạn với các em, cũng không bằng lòng trở thành một người trong số các em."
"Cô bé lựa chọn cô, không phải sao?"
Lâm Yến Bình vừa nói vừa đối mắt với Tôn Tiểu Hồng, đón lấy ánh mắt dường như muốn giết người của đối phương: "Đây là lớp đầu tiên hôm nay, tôi còn có việc phải làm, các em ở trong lớp tự học."
Sau khi sắp xếp công việc sau đó, Lâm Yến Bình xoay người nhìn về phía Bạch Trân Trân, cô ấy khom người xuống, đôi mắt nhỏ dài híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn ôn nhu khác thường khiến người ta yêu thích.
"Bạn học Bạch Trân Trân, em đến phòng làm việc cùng cô có được không?"
Đón lấy ánh mắt của đối phương, Bạch Trân Trân dường như không có quyền lựa chọn, môi của cô nhếch nhẹ, dường như có chút bất an.
Rõ ràng nhìn Lâm Yến Bình rất hiền lành nhưng từ trong ánh mắt của cô ấy, Bạch Trân Trân lại chẳng nhìn ra bao nhiêu ấm áp, sự dịu dàng của cô ấy giống như một tầng vỏ mong mỏng bên ngoài thân thể, không thể nào khiến người ta sinh ra ý nghĩ muốn gần gũi cô ấy.
"Em còn suy nghĩ cái gì?"
Lâm Yến Bình vừa nói vừa đưa tay sang bắt lấy cánh tay Bạch Trân Trân, nhưng cũng vào lúc này, Bạch Trân Trân hạ thấp người xuống, chui từ dưới nách Lâm Yến Bình ra sau đó chạy ra khỏi phòng học mà không quay đầu lại.
Ai cũng không ngờ Bạch Trân Trân như vậy mà lại đột nhiên chạy ra ngoài, Lâm Yến Bình cùng với bọn học sinh do Tôn Tiểu Hồng cầm đầu đều ngẩn ra.
Cô lại chạy?
"Cô Lâm, xem ra Trân Trân cũng không tin cô."
Tôn Tiểu Không tìm được cơ hội cắn lại Lâm Yến Bình một câu.
Nhưng Lâm Yến Bình nhẹ nhàng mắng trả lại cô bé: "Đương nhiên, cô bé cũng không tin em, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân."
Sắc mặt Tôn Tiểu Hồng bỗng nhiên thay đổi, cô bé chưa kịp lên cơn, Lâm Yến Bình đã cất bước đi ra bên ngoài phòng học.
"Học đi, học sinh giỏi phải ngồi ở trong lớp không thể đi ra ngoài, quy tắc này chắc các em chưa quên."
"Ngoan ngoãn vào học, tôi đi tìm em ấy quay trở lại."
Nhìn Lâm Yến Bình bước ra khỏi phòng học, biểu cảm trên mặt Tôn Tiểu Hồng xảy ra biến hóa long trời lở đất, cô bé không còn giữ dáng vẻ vui vẻ khiến người ta yêu thích khi ở trước mặt Bạch Trân Trân nữa mà gương mặt lộ ra vẻ xanh trắng quỷ dị.
Chuông vào học đã vang lên, bọn họ không có cách nào rời khỏi phòng học, chỉ có thể đợi đến khi chuông tan học vang lên mới đi ra ngoài.
Có điều Bạch Trân Trân thông minh như vậy, sợ là Lâm Yến Bình không bắt được cô
Nghĩ như vậy, Tôn Tiểu Hồng thoáng an tâm trở lại, một lần nữa trở về vị trí của mình.
***
Sau khi chạy ra khỏi phòng học, Bạch Trân Trân chạy như điên học theo hành lang trường học.
Nơi này có rất nhiều phòng học, mỗi một phòng học đều có rất nhiều học sinh, trong mỗi một phòng học đều có một thầy, có điều cô chạy qua quá nhanh nên cũng không biết những giáo viên kia có hình dạng như thế nào.
Thân thể hiện tại của Bạch Trân Trân cùng lắm chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, thể lực cực kì hữu hạn, sau khi chạy ra ngoài không được vao xa, cô liền cảm thấy mệt mỏi.
Bạch Trân Trân thấy trước mặt có một phòng để dụng cụ, cô không chút do dự mở cửa phòng để dụng cụ ra chui vào trong.
Trong phòng dụng cụ bày đủ các loại dụng cụ vận động, Bạch Trân Trân tìm một xó xỉnh kín đáo để giấu mình vào trong.