Bạch Trân Trân cắn chặt môi, không chịu làm lộ chút âm thanh nào, cô không xác định đối phương có thể thông qua âm thanh để xác định sự tồn tại của cô hay không.
Mọi hành động của Lâm Yến Bình đã vượt ra khỏi hiểu biết của Bạch Trân Trân, trong nháy mắt này, Bạch Trân Trân cảm thấy cô ấy chính là một con tà ma đáng sợ nhất bên trong không gian này.
"Trân Trân, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, chúng ta phải nghĩ cách chạy đi mới được."
"Tôi thật sự không có bất kỳ ác ý gì với cô, khỏi nói chuyện khác, chỉ riêng nể mặt Chu Hưng Phong là tôi sẽ không hại cô."
"Trân Trân, sao cô không tin tôi chứ?"
Nói hết lời cuối cùng, cô ấy thở dài một hơi thật dài, trong giọng nói cũng xen lẫn sự tiếc nuối sâu sắc.
"Sắp tan lớp rồi, tôi phải trở về văn phòng, những lời vừa rồi không phải tôi lừa gạt cô, tự do sau khi tan học của học sinh rất cao."
"Tôi không tìm thấy cô nhưng chưa hẳn học sinh am hiểu chơi trốn tìm không tìm thấy cô."
"Chúc cô may mắn nhé, hi vọng cô có thể kiên trì đến lần sau tôi tới tìm cô, chờ đến lúc đó, có lẽ cô sẽ tin tôi."
Ngữ khí của Lâm Yến Bình vẫn bình tĩnh, sau khi để lại lời nói này, Lâm Yến Bình không nán lại đây nữa, rất nhanh đã mở cửa phòng rời đi.
Bên trong phòng dụng cụ chỉ còn một mình Bạch Trân Trân, cô có thể xác định, Lâm Yến Bình đã rời đi. Nhưng Bạch Trân Trân vẫn không mở mắt, chờ thêm khoảng năm, sáu phút sau, Bạch Trân Trân xác định Lâm Yến Bình không có quay lại, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên trong phòng dụng cụ rất yên tĩnh, lần này Lâm Yến Bình không quay lại, ngay lúc Bạch Trân Trân tự hỏi những lời Lâm Yến Bình nói thì tiếng chuông tan học "đinh linh linh" vang lên.
Vốn dĩ hành lang bên ngoài rất an tĩnh, nhưng sau khi tiếng chuông tan học vang lên, hành lang đã trở nên náo nhiệt, tiếng nói cười nhộn nhịp của bọn trẻ xuyên qua cánh cửa gỗ mỏng truyền vào trong tai Bạch Trân Trân.
Tiếng nô đùa của bọn trẻ vốn dĩ phải khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ, nhưng những âm thanh huyên náo kia hội tụ lại với nhau lại mang đến cảm giác áp bức cực mạnh, luôn cảm thấy một giây sau sẽ có chuyện vô cùng tồi tệ xảy ra.
Bạch Trân Trân nhớ tới những lời vừa rồi của Lâm Yến Bình.
Đây là quỷ quái, rất có thể Bạch Trân Trân là người duy nhất sống bên trong quỷ quái, tạm thời vẫn không biết Lâm Yến Bình rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể khẳng định là cô ấy nhất định không phải người, những học sinh kia cũng không phải người.
Trong giờ học các học sinh nhất định phải tuân thủ quy tắc, học tập ở trong lớp, chỉ có giáo viên mới có thể tự do hoạt động ở bên ngoài, cho nên người đi ra ngoài tìm Bạch Trân Trân chỉ có một mình Lâm Yến Bình. Nhưng mặc dù cô ấy có thể tự do đi lại ở bên ngoài, nhưng vẫn chịu sự hạn chế nhất định, cho nên dù là trong cùng một không gian, chỉ cần Bạch Trân Trân không nhìn cô ấy, không gây ra âm thanh, cô ấy vẫn không tìm được Bạch Trân Trân. Nhưng mà tan học lại là thời gian hoạt động của học sinh, các học sinh bị quy tắc trói buộc, chỉ có mười phút nghỉ giữa giờ mới có thể tự do hoạt động, nhưng mà thời gian hoạt động của học sinh mặc dù ngắn nhưng độ tự do thì lớn vô cùng.
Lâm Yến Bình nói, các học sinh rất am hiểu chơi trốn tìm, nói vậy có phải có nghĩa là bất kể Bạch Trân Trân núp kỹ cỡ nào thì học sinh vẫn có thể tìm ra sự tồn tại của cô hay không.
Bây giờ đang trong thời gian nghỉ mười phút, năng lực của học sinh sẽ được thể hiện đến mức tối đa nhất, ngay cả Lâm Yến Bình cũng không thể chống lại sức mạnh của bọn nó, cho nên cô ấy chỉ có thể về phòng giáo viên làm việc.
Trước khi đi Lâm Yến Bình cũng đã đào một cái hố cho Bạch Trân Trân, đây là một cái dương mưu cực kỳ rõ rệt, cô ấy nói rất rõ cho Bạch Trân Trân biết, trước mặt học sinh cô sẽ lồ lộ ngoài sáng, không cần biết tránh né như thế nào vẫn sẽ bị học sinh tìm ra. Dường như ngoại trừ văn phòng giáo viên, Bạch Trân Trân đã không còn lựa chọn khác, cô chỉ có thể đến văn phòng giáo viên tìm kiếm che chở. Cho nên vừa rồi Lâm Yến Bình mới thong thả rời đi, dường như cô ấy cảm thấy Bạch Trân Trân đã không có lựa chọn khác, chỉ còn con đường là lựa chọn đi vào văn phòng.
Tiếng huyên náo ngoài cửa càng lúc càng lớn, Bạch Trân Trân thông qua tiếng động huyên náo nghe thấy giọng của Tôn Tiểu Hồng.
"Trân Trân, cậu đã đi ra ngoài lâu vậy rồi, sao vẫn chưa trở về thế? Tớ tới tìm cậu nè, chúng ta là bạn tốt, phải ở bên nhau vĩnh viễn, không màng sinh tử, không thể trốn chạy."
Bạch Trân Trân có thể nghe thấy giọng của Tôn Tiểu Hồng rõ ràng, có lẽ cô ta đã xác định được vị trí của Bạch Trân Trân, chẳng mấy chốc nữa sẽ tìm tới đây.
Đúng là trước có sói sau có hổ, dường như Bạch Trân Trân thật sự không còn lựa chọn, ngoại trừ vào văn phòng giáo viên tìm kiếm che chở thì không còn biện pháp nào khác.