Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 955 - Chương 955:

 Chương 955: Chương 955: Chương 955:

Tôn Tiểu Hồng đợi rất lâu, trong thời gian học cô ta ngồi trên băng ghế nhỏ đợi dài cả cổ, đứng ngồi không yên suốt.

Cô ta đợi và lại đợi, nhưng Bạch Trân Trân vẫn chưa trở về. Hơn nữa Bạch Trân Trân chưa trở về không nói, ngay cả giáo viên Lâm mới tới đó cũng đã đi rất lâu rồi vẫn chưa trở về.

Tôn Tiểu Hồng mất hứng dẩu môi, sự chán ghét Lâm Yến Bình đã đạt đến đỉnh điểm nhất, có điều cô ta không chán ghét người bạn như Bạch Trân Trân, ngược lại cảm thấy cô ta chạy mất đều là bởi vì Lâm Yến Bình.

"Giáo viên này thật là xấu xa quá, tôi không thích cô ta, nếu như cô ta chưa từng xuất hiện thì tốt biết bao."

Tôn Tiểu Hồng áp mặt xuống bàn, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bạch Trân Trân, cô ta thở dài một hơi, lòng rối như tơ vò, làm thế nào cũng không an ổn được.

"Sao vẫn chưa tan học chứ?"

"Chắc không phải giáo viên Lâm đã thành công rồi chứ?"

"Sẽ không sẽ không, Trân Trân là người bạn tốt duy nhất của tôi, cô ấy là người bạn mà tôi đã chọn, chắc chắn sẽ không bị giáo viên Lâm bắt lại."

"Sao vẫn chưa tan học chứ? Tôi còn phải đợi bao lâu đây?"

Tôn Tiểu Hồng rất không vui, bởi vì đợi mãi mà tiếng chuông tan học không vang lên, cô ấy đã sắp không chờ đợi nổi nữa.

Các học sinh khác không hề ngoan, không có giáo viên quản thúc, các học sinh trong phòng học châu đầu ghé tai, chủ đề gì cũng bàn luận.

Thời gian một tiết học dài đằng đẵng không hồi kết, Tôn Tiểu Hồng chờ tới khi da tróc thịt bong, ngay khi kiên nhẫn của cô ta sắp hao mòn hết, cuối cùng tiếng chuông tan học đã vang lên.

Tôn Tiểu Hồng dùng tốc độ nhanh nhất bật dậy từ chỗ ngồi, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng học.

Ngay khi đặt chân đến hành lang, Tôn Tiểu Hồng đã xác định Lâm Yến Bình chưa tìm được Bạch Trân Trân. Bởi vì mùi hương tản ra trên người cô quá nồng nàn, Tôn Tiểu Hồng đã lần theo mùi hương này đi về phía trước, rất nhanh đã xác định được vị trí của Bạch Trân Trân.

Chiếc cửa mỏng của phòng dụng cụ gỗ không ngăn cản nổi Tôn Tiểu Hồng. Cô ta đẩy cửa, chạy tới mấy cái sọt cất các loại bóng.

"Trân Trân, tớ tới tìm cậu, cậu đừng trốn nữa, tớ đã nhìn thấy cậu!"

Trong giọng nói của Tôn Tiểu Hồng không giấu được sự vui sướng, dường như cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng khi mình đẩy những thứ lộn xộn này ra sẽ nhìn thấy Bạch Trân Trân. Bạch Trân Trân nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, dù sao cô đã trốn kỹ vậy mà, nhưng mình vẫn tìm được cô dễ dàng.

Nhưng mà hết cách, ai bảo hai người là bạn tốt chứ? Bạch Trân Trân ở đâu cô ta nhất định cũng biết.

Nhưng mà đợi đến khi Tôn Tiểu Hồng đẩy mấy thứ vướng víu như trái bóng, giá ra thì chỉ thấy thấy món đồ đang tỏa hương của Bạch Trân Trân, nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.

Bên trong góc khuất có một người giấy hình người xếp từ giấy báo đã vứt, trên người người giấy treo một bảng tên nhỏ, trên bảng tên viết tên của Bạch Trân Trân. Trông người giấy đó rất thô sơ, nhìn như là tiện tay xếp lại rồi vứt ở nơi này, nó tựa vào vách tường trong góc khuất, khuôn mặt không có ngũ quan dường như đang giễu cợt Tôn Tiểu Hồng.

Cô ta đã cho là mình đã nhìn thấy Bạch Trân Trân, ai ngờ thứ mình nhìn thấy lại là một người giấy.

Tôn Tiểu Hồng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tươi cười chỉ trong nháy mắt đã trở nên u ám, cô ta vô thức vươn tay cầm người giấy đó lên, dùng mũi ngửi, trên người người giấy tỏa ra mùi hương thuộc về Bạch Trân Trân, nồng đậm tới mức muốn khiến cho người ta nhận lầm không được. Thế nhưng cô ta vẫn nhận lầm.

Bạch Trân Trân không ở đây, thứ ở lại nơi này chỉ có một người giấy nho nhỏ thôi.

Vẻ mặt Tôn Tiểu Hồng thay đổi liên tục, cuối cùng cô ta bóp chặt người giấy nhỏ đó, xé nó thành từng mảnh.

Người bạn tốt của cô ta quả thật không để cho cô ta thất vọng.

"Trân Trân, cậu quá thông minh, nhưng mà, đứa trẻ quá thông minh thì cũng không tốt, sẽ không được người khác thích."

Tôn Tiểu Hồng bình tĩnh, nhanh chân đi ra khỏi phòng dụng cụ.

Trong hành lang chỉ có học sinh, bọn họ có khuôn mặt tương tự nhau, nụ cười trên môi giống như là sao chép và dán lại.

Tôn Tiểu Hồng nhìn từng khuôn mặt này, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Tớ không nhìn thấy bạn của tớ, tớ hi vọng các bạn có thể tìm bạn ấy về."

Các học sinh đang huyên náo cùng quay đầu nhìn về phía Tôn Tiểu Hồng, đầu của bọn họ có hơi nghiêng, trên mặt lộ vẻ khó hiểu giống hệt nhau, giống như là không rõ vì sao Tôn Tiểu Hồng nói vậy.

Bình Luận (0)
Comment