Song, lúc này vẻ mặt Tôn Tiểu Hồng càng thêm u ám đáng sợ, cô ta giơ một tay lên, một cơn gió Âm quét qua, tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi hương đặc biệt đó.
"Tìm chủ nhân của mùi này, cô ấy là bạn của tôi, dẫn cô ấy đến gặp tôi."
Những học sinh kia không nói thêm gì nữa, bọn họ giải tán đi như kiến vỡ tổ, tìm kiếm chủ nhân của mùi hương đó.
Tôn Tiểu Hồng đã xé người giấy thành mảnh nhỏ, vốn cho là mười phút ra chơi sẽ có thể tìm được vị trí của Bạch Trân Trân rất dễ dàng nhưng nào ngờ lại bị chơi khăm.
Có điều...
Tôn Tiểu Hồng nhìn mảnh giấy kẹt trên ngón tay, chợt nở nụ cười.
Không hổ là người bạn tốt mà cô ta đánh giá cao, quả nhiên là bất phàm.
"Tìm nào, tìm nào, tìm người bạn tốt, tìm thấy một người bạn tốt, kính bái lễ, nắm chặt tay, cậu là bạn tốt của tớ."*
Nhạc thiếu nhi có nhịp điệu câu từ kỳ cục vang lên từ miệng Tôn Tiểu Hồng, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ trường tiểu học Nam Quốc đều bị bao trùm bên trong một tầng mây đen, thứ hiện lên trong mắt chỉ toàn là sự tối tăm mờ mịt, những sắc màu mỹ lệ đã bị màu xám nuốt trọn, không còn tìm ra vết tích của chút tươi đẹp nào.
Bạn tốt của cô ta, rốt cuộc đang trốn ở đâu?
** **
Lúc này Bạch Trân Trân đang xen lẫn trong đám học sinh, lúc đi lướt qua người Tôn Tiểu Hồng, cô cực lực giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, bảo đảm không bị cô ta phát hiện được.
Cảm ơn nhóm Hách Cầm Vận đã cho cô Bách Khoa Toàn Thư Phù Lục, cảm ơn bản thân đã chăm chỉ cần cù, nếu không nhờ cô một lòng học vẽ bùa một cách cẩn trọng, hiện tại sợ là sẽ không có cách nào để che giấu bản thân.
Đi theo đám người đi ra ngoài một quãng đường thật dài, Bạch Trân Trân thuận theo dòng người từ lầu hai đi tới lầu một, cô hơi thở dài nhẹ một hơi, làm bộ cùng tìm kiếm với những người bạn kia.
Trước đó lúc trong lớp, biểu hiện của bọn họ vẫn giống như những đứa trẻ bình thường, nhưng sau khi rời khỏi lớp, bọn họ đã phô bày vẻ chân thật nhất của mình.
Nét mặt của những người này như sao chép nhau, bất kể là nam hay nữ, gần như đều giống nhau như đúc, bọn họ không nói chuyện, ùa vào từng gian phòng tìm tòi như nạn châu chấu kéo đến.
Bạch Trân Trân: "..."
Với hình thức điều tra dàn trải này, may mà cô may mắn, cô đã dùng bùa Âm Khí lên người để giấu che dương khí trên người mình, nếu không, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ bắt được. Bạch Trân Trân vẽ thêm mấy lá bùa Âm Khí lên người cho mình, sau đó dùng con rối thế thân thay thế sự tồn tại của cô, dù thế nào cũng lừa gạt đến khi qua thời gian ra chơi. Đợi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, những học sinh tìm kiếm sự tồn tại của cô giống như nhận được lời triệu gọi nên đã từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Bạch Trân Trân. Và Bạch Trân Trân đã thừa dịp khoảng trống này trốn vào trong sảnh đại lễ đường của trường học.
Sau khi rời khỏi lầu dạy học, Bạch Trân Trân cảm thấy trói buộc trên người mình đã giảm bớt đi không ít. Khi chuông vào học vang lên, Bạch Trân Trân còn chưa bước vào trong đại lễ đường thì cô đã cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô, cảm giác tồn tại của ánh mắt đó quá mãnh liệt, khiến cô muốn xem nhẹ cũng không được.
Sắc mặt Bạch Trân Trân trắng bệch, kìm chế bản năng muốn quay đầu lại nhìn, lách mình tiến vào trong lễ đường.
Sau khi tiến vào lễ đường, Bạch Trân Trân tìm một góc khuất bí ẩn để trốn, sau đó cô xua tan bùa Âm Khí trên người, dương khí tràn trề lại trở về trong thân thể cô. Chỉ là vừa rồi vì để mô phỏng dáng vẻ của quỷ quái nên thân thể Bạch Trân Trân đã thu nạp quá nhiều âm khí, khi dương khí lại trở về cơ thể, hai luồng khí âm dương va chạm trong cơ thể của cô, mang đến cảm giác xung kích cực mạnh.
Cô chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Mặc dù ban nãy đã chứng minh chiêu ngụy trang thành quỷ quái có thể tránh được truy lùng của Tôn Tiểu Hồng và những học sinh kia, nhưng tương ứng, phương pháp này đối với thân thể Bạch Trân Trân cũng là một gánh nặng cực kỳ nặng nề.
Bạch Trân Trân đánh giá năng lực chịu đựng của thân thể mình, cách này tái sử dụng nhiều nhất là hai lần là cực hạn đối với thân thể của cô.
"Thật là phiền phức."
Bạch Trân Trân nhỏ giọng thì thầm một câu, chịu đựng khó chịu trong thân thể, cuối cùng đã loại trừ âm khí ra ngoài triệt để.
Trong nháy mắt âm khí bị tiêu trừ hết, Bạch Trân Trân nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, đó là tiếng phát ra từ giày cao gót đi trên mặt đất.
Cộp, cộp, cộp.
Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổi, vô thức nhìn về phía cửa.