Trong lòng của mỗi người đều tồn tại ác niệm, nhưng có ác niệm thì cũng không đại biểu người này là xấu xa. Nhưng là tà ma chiếm cứ thân xác của Lâm Yến Bình lại phóng đại ác niệm này, chờ đến khi ác niệm đã phóng đại đến mức nhất định, tình hình sẽ mất khống chế.
Tựa như là Chu Hưng Phong.
Ông ta đã chạy thoát, nhưng bị tà ma chiếm cứ thân xác của Lâm Yến Bình liên tục dẫn dắt bành trướng ác niệm của bản thân. Nếu như cứ mãi phát triển theo hướng này, chờ đến khi ác niệm lớn đến mức không thể chịu đựng được nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Không phải là Bạch Trân Trân tẩy trắng thay Chu Hưng Phong, có lẽ là ác niệm của ông ta đã dẫn tà ma này tới, hoặc là có sự tồn tại của tà ma này mới khiến cho ông ta sinh ra ác niệm, dù sao vấn đề lớn nhất hiện tại chính là tà ma đó. Trước đó Bạch Trân Trân đã rót máu của mình vào vào trong thân thể Lâm Yến Bình, oán khí màu đen tuôn ra khỏi thân thể của cô ấy, về sau cô ấy đã trở lại bình thường, tựa như là người bình thường. Cách làm này rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ lầm cô ấy đã bình thường rồi.
Dù sao trong máu Bạch Trân Trân có ẩn chứa công đức chi lực, cô dẫn máu của mình tiến vào trong thân thể Lâm Yến Bình, trục tà ma trong cơ thể của cô ấy không phải rất bình thường sao?
Có điều ưu điểm lớn nhất của con người Bạch Trân Trân chính là sẽ không tự cao tự đại.
Từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ kỹ cảm giác khi mình đối đầu với Lâm Yến Bình. Sự cưỡng hãn của đối phương vượt xa khỏi tưởng tượng của cô, cô chắc chắn đánh không lại đối phương. Hơn nữa nơi quỷ quái này còn là sân nhà của đối phương, sự hỗ trợ của quỷ quái đối với tà ma chắc chắn không đơn giản như một cộng một bằng hai.
Đối phương cũng có hiểu biết về cô, thật sự sẽ dễ dàng bị cô trục ra khỏi người Lâm Yến Bình sao?
Thứ chứng minh Lâm Yến Bình thực thụ không hề hoàn toàn trở về, là trong giây phút cô ấy vươn tay đặt trên ngực mình, Bạch Trân Trân cảm nhận được dục niệm Lâm Yến Bình đối với mình. Cô biết dung mạo mình xinh đẹp, nam nữ đều điêu đứng, hơn nữa hành động bế công chúa dễ dàng càng là một chiêu tuyệt sát. Nhưng cô càng rõ ràng hơn là coi như hành động của cô ấy có ngầu và hấp dẫn như thế nào thì sẽ không có khả năng khiến một người cùng giới sinh ra dục niệm với cô.
Sau khi tiến vào lầu ký túc xá, khi cô hoài nghi có phải ba lô của mình đã trở về hay không thì ba lô đã trở về.
Thân thể biến thành kích cỡ của người trưởng thành, quần áo mặc trên người cũng trở lại bình thường, túi xách đã mất đi cũng quay về rồi... Nếu là người khác ở chỗ này, khó đảm bảo họ sẽ không buông lỏng cảnh giác, nhưng Bạch Trân Trân lại là một đóa kỳ hoa.
Quá thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này không có xảy ra một chút xíu khó khăn trắc trở, cứ thuận lợi để cô bế Lâm Yến Bình đến lầu ký túc xá, cô còn trở lại bình thường, còn chiếm được công cụ mình đã mất đi.
Thời điểm người thất bại dễ dàng nhất chính là thời điểm mình chủ quan nhất.
Hạc giấy bay trở về từ lầu ký túc xá, nơi này có thể là điểm yếu của quỷ quái, thông qua nơi này cô có thể đào thoát khỏi quỷ quái.
Trên đường đi cô không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, thân thể của cô còn hình dạng của một đứa trẻ biến thành người trưởng thành, những đồ hộ thân của cô cũng quay về rồi. Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, như thể chỉ cần đến được điểm yếu đó thì mình có thể chạy khỏi nơi quỷ quái nguy cơ tứ phía này.
"Quá thuận lợi."
Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn Lâm Yến Bình, không, phải nói là tà ma đó, vô cùng nghiêm túc nói.
"Tôi thừa nhận cô diễn rất giống, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn có thể xưng thần, mọi chuyện cũng thuận theo tự nhiên, cũng không có cái gì khiến cho người ta cảm thấy quỷ lạ, không ổn. Có điều với tư cách là Lâm Yến Bình và đột nhiên rơi xuống nơi quái đản này thì cô quá bình tĩnh. Hơn nữa vừa rồi chúng ta là đang chạy trối chết, cô thế mà vẫn có thể sinh ra dục niệm với tôi."
Bạch Trân Trân nhún vai, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ cô vẫn không thể hiểu nữ giới của loài người đâu."
Đâu phải lợn giống động dục mà mọi lúc mọi nơi đều có thể sinh ra một vài vọng tưởng không đúng lúc?