Mọi thứ chung quanh bắt đầu sụp đổ liên tiếp, Bạch Trân Trân nắm tay của Lâm Yến Bình. Một giây sau, cô cảm thấy mình như đã bị ném vào bên trong một vòng xoáy khổng lồ, cảm giác choáng váng quen thuộc truyền tới, hai mắt Bạch Trân Trân nhắm lại, yên lòng hôn mê bất tỉnh.
Bạch Trân Trân đã ngất cảm thấy như mình đã rơi vào một không gian kỳ quái, trước mặt của cô xuất hiện đủ loại người quái đản, những người kia xuất hiện ở trước mặt cô không dứt giống như là đèn kéo quân.
Bọn họ nói rất nhiều, làm rất nhiều, thế nhưng Bạch Trân Trân không nhớ được mặt của bọn họ, chỉ nhớ rõ lời bọn họ nói nói, việc làm, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết.
Có vẻ như thời gian trong giấc mơ này trôi qua rất dài rất dài, nhưng dường như cũng ngắn như chuyện chỉ xảy ra trong mấy giây.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Bạch Trân Trân cảm thấy có người đang giật nhẹ tay của cô, ngay sau đó Bạch Trân Trân đã bắt đầu rơi tự do.
Dưới thân như là vực sâu không thấy đáy, cô rơi xuống liên tục, có người vươn tay về phía cô, hô hào những lời gì đó. Ngay từ đầu cô vẫn không nghe rõ giọng nói đó đang la hét cái gì, nhưng theo thời gian đang chuyển dời, cô dần dần nghe thấy người kia đang la cái gì.
Anh ta đang kêu tên của cô.
"Trân Trân..."
"Trân Trân... Tôi có thể cứu cô..."
"Đồng ý với tôi... Giao bản thân cho tôi..."
"Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô..."
"Trân Trân... tôi đã luôn chờ cô..."
"Trân Trân... Đưa tay của cô cho tôi..."
Mới bắt đầu cô không nghe rõ tiếng nói của người đó, đến cuối cùng giọng nói của anh ta đã trở nên vô cùng rõ ràng, giống như là đang vang lên bên tai của mình.
Anh ta nói anh ta có thể cứu cô, bảo cô đưa tay cho anh ta, tín nhiệm anh ta toàn tâm toàn ý.
"Trân Trân... Tôi sẽ bảo vệ cô... Hãy giao tất cả cho tôi..."
Nếu như là Bạch Trân Trân năm mười tám tuổi, trong tình huống này có lẽ sẽ sinh ra một chút cảm xúc cảm động, có lẽ sẽ bởi vì đủ lý do mà vươn tay về phía đối phương. Dù sao khi rơi vào vực sâu, ai không hi vọng có người sẽ vươn tay về phía mình, kéo mình ra khỏi vực sâu chứ?
Bảo vệ, vĩnh viễn, tin tưởng, giao cho tôi...
Những từ ngữ này đan vào nhau, biến thành một tấm lưới lớn kín kẽ, tấm lưới này giáng xuống từ trên trời, muốn bao vây Bạch Trân Trân lại.
Nhưng mà Bạch Trân Trân đã không phải là cô gái trẻ mười tám tuổi. Dù đây là một giấc mơ, nhưng là giấc mơ này quá chân thật, cứu rỗi đối phương muốn cho tự như xúc tu. Chỉ cần cô đồng ý, chỉ cần cô bằng lòng, chỉ cần cô chịu giao mình cho đối phương, như vậy cô sẽ có thể thoát ra khỏi vực sâu. Nhưng mà đáng tiếc là, Bạch Trân Trân đã không còn trẻ nữa đều tràn ngập hoài nghi với tất cả mọi thứ, tiếng nói của người kia càng thêm khẩn thiết, càng thêm chân thành thì cô càng hoài nghi.
Cô không trả lời đối phương, cố gắng ngăn hình dáng của đối phương.
Cô không biết mình vì sao mình rơi xuống vực sâu, nếu như chính cô không có biện pháp cứu vớt mình, thế thì rơi vào vực sâu cũng là kết cục cô đáng chịu.
Về phần cái gọi là cứu vớt...
Từ trước đến nay Bạch Trân Trân vẫn tin rằng trên trời sẽ không rớt xuống dĩa bánh, không có bữa cơm trưa miễn phí rơi xuống, và càng sẽ không rơi trúng miệng của cô. Thứ từ trên cao rơi xuống, không có một chút bản lĩnh thì sẽ không nhận nổi, nhận sẽ chết người đấy.
Thấy Bạch Trân Trân khó chơi, tiếng nói kia trở nên càng thêm dồn dập.
"Trân Trân, tin tôi, tôi sẽ không hại cô..."
"Trân Trân, đưa tay cho tôi, cô sẽ chết..."
"Trân Trân, giao cho tôi được không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Từ chối giao lưu, từ chối quyến rũ, từ chối dĩa bánh.
Cuối cùng tiếng nói kia đã có phần tức điên, thế nhưng từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân vẫn không chịu tiếp chiêu, đối phương cũng hết cách, chỉ có thể quay về trong thất bại tan tác.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cảm thấy đừng nhìn tiếng nói đó thành khẩn, nhưng thật ra chính là hình thức chủ nghĩa. Người đứng đắn ai nhìn thấy một người sắp té chết mà còn hỏi đối phương có cần anh cứu hay không? Không phải thật tâm cứu người thì những câu hỏi thăm tựa như là đang làm cho có.
Không có tiếng nói quái lạ đó gây nhiễu, Bạch Trân Trân an tâm nhắm mắt lại, mặc cho bản thân đang rơi xuống tự do.
Trong lòng cô có cảm giác kỳ dị, mình rơi xuống thế này có lẽ là không ngã chết, chỉ là không biết thời gian rơi tự do này sẽ kéo dài bao lâu... Ngay khi trong đầu cô sinh ra ý nghĩ này, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy lưng của mình nặng nề đập xuống đất. Trong nháy mắt đó, Bạch Trân Trân cảm thấy xương sống lưng của mình hình như đã bị đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng cũng đổi vị trí. Cô đau tới mức mặt méo mó, đầu nghiêng sang bên cạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Có điều sau khi phun ra ngụm máu này, Bạch Trân Trân cảm thấy cả người đã dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác đau đớn như muốn bức điên người khác vừa rồi cũng chầm chậm đỡ hơn. Bạch Trân Trân cố hết sức bò dậy, lúc này mới phát hiện cô đang ở trong một không gian phòng học. Ngoại trừ cô ra, những Huyền Thuật Sư thuộc hiệp hội Huyền Môn cũng ở đây.