Khi mới vừa tiến vào trường học, tất cả mọi người đều bị cuốn vào bên trong quỷ quái, bên trong quỷ quái nguy cơ tứ phía, chỉ hơi không chú ý sẽ lọt hố. Bất Có điều những nhóm Huyền Thuật Sư này đều xuất thân danh môn, khỏi cần phải nói, cách thức bảo vệ mạng sống nhất định là cực kỳ nhiều, sau khi ra ngoài từ trong quỷ quái, dáng vẻ của bọn họ trông rất chật vật, nhưng mỗi một người đều còn đủ đầu đủ đuôi, không có ai bị trọng thương.
Những Huyền Thuật Sư kia bu lại với nhau, không biết đang làm cái gì, Bạch Trân Trân không can dự vào việc bọn họ, tìm tung tích Lâm Yến Bình khắp ngõ ngách.
Vừa rồi bên trong không gian quỷ quái, tà ma chiếm cứ thân thể của Lâm Yến Bình liên tục khiêu khích cô, thậm chí còn nói ra rất nhiều lời không nên nói, Bạch Trân Trân ôm ý nghĩ "còn nước còn tát", dùng tấm gương đổi tà ma và linh hồn của Lâm Yến Bình. Thật ra trước lúc đổi Bạch Trân Trân cũng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, chỉ là trước kia khi cô nhìn thấy tấm hình, Lâm Yến Bình thực thụ bị biến thành cái bóng, và tà ma kia thì thay thế Lâm Yến Bình sống ở ngoài sáng. Bạch Trân Trân suy đoán hẳn là Lâm Yến Bình và tà ma kia đã được liên kết đặc thù nào đó liên kết lại với nhau, ánh sáng và cái bóng, hai hình thái này có thể chuyển đổi lẫn nhau. Thân thể mỗi người đều là đặc chế, một thân thể phù hợp với một linh hồn, rất nhiều tà ma nhập vào người, vì có thể có thân phận loài người để sinh hoạt lâu dài trên thế giới này mà đều sẽ lựa chọn giữ lại linh hồn của nguyên chủ.
Căn cứ theo lời tà ma kia nói, linh hồn của Lâm Yến Bình không ở trong cơ thể, vậy cũng chỉ có thể là bên trong bóng của cô ấy. Người và cái bóng của mình như hình với bóng, linh hồn của Lâm Yến Bình vẫn tồn tại thì thân thể này mới có thể được con tà ma kia sử dụng lâu dài. Cuối cùng Bạch Trân Trân ôm ý nghĩ liều một phen, dùng tấm gương làm vật trung gian, trao đổi linh hồn của tà ma và Lâm Yến Bình.
Cũng may là kết quả tốt, Lâm Yến Bình được cô cứu ra.
Đương nhiên, nếu như cuối cùng Bạch Trân Trân thất bại thì cô cũng sẽ không giống suy nghĩ của tà ma, sinh ra bóng ma tâm lý gì đó, cho rằng đều là mình hại Lâm Yến Bình.
Con tà ma kia là bị ác niệm Chu Hưng Phong sinh ra, tà ma chiếm cứ thân thể của Lâm Yến Bình, tranh đoạt cuộc đời của cô ấy, cuối cùng còn muốn hại chết Lâm Yến Bình. Từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều không có bất cứ liên quan nào với Bạch Trân Trân, xem như cuối cùng cô không cứu được Lâm Yến Bình, đó cũng là bởi vì tà ma quá lợi hại, thực lực của cô không đủ, không cứu được người, vậy cũng không phải là lỗi của cô.
Từ trước đến nay Bạch Trân Trân sẽ không dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình. Sinh mệnh trân quý, vậy còn phân cao thấp sang hèn sao? Sinh mệnh của Lâm Yến Bình trân quý, vậy sinh mạng của cô không trân quý sao?
Bạch Trân Trân kính nể những người dùng tính mạng của mình cứu tính mạng của người khác, nhưng cô sẽ không chỉ trích những người vào thời khắc sống còn ưu tiên bảo vệ bản thân. Chúng sinh bình đẳng, cô cũng là một phần trong chúng sinh.
"Giáo viên Lâm? Giáo viên Lâm, cô tỉnh lại đi, giáo viên Lâm..."
Bạch Trân Trân lắc nhẹ nhàng thân thể của Lâm Yến Bình, gọi tên của cô ấy. Lâm Yến Bình chậm rãi mở mắt, chờ đến khi thấy rõ ràng vị trí của mình, cô ấy ngây ngẩn cả người.
"Tôi đang ở đâu?"
Phát hiện mình có thể phát ra nói ra tiếng, Lâm Yến Bình chợt ý thức được cái gì đó, cô ấy đột ngột ngồi dậy, vươn tay sờ lên thân thể của mình, cảm nhận được cảm giác khi bàn tay sờ vào là ấm áp dễ chịu và mềm nhũn, chứ không còn là sờ tới sờ lui vẫn cảm thấy hư vô giống như lúc trước.
Cô đã trở về rồi sao?
Lâm Yến Bình có hơi không dám mọi chuyện, cô ấy bất chợt nhìn về phía Bạch Trân Trân, vội vàng nói: "Có phải tôi đã trở về rồi không? Cô xem bây giờ tôi trông ra sao? Có phải cô có thể nhìn thấy tôi hay không? Tôi là người, tôi đã trở lại thành người..."
Bởi vì quá kích động, Lâm Yến Bình có hơi ăn nói không mạch lạc. Nói một hồi, cô ấy đã hơi không kìm chế nổi cảm xúc của mình, bụm mặt khóc rống lên.
Có trời mới biết cảm xúc bây giờ của Lâm Yến Bình kích động đến cỡ nào, cô ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ dùng trạng thái quái đản đó mà tồn tại, không ngờ mình lại vẫn có một ngày trở lại thân thể của mình.
"Quá tốt rồi, tôi đã trở về, tôi trở về..."
Nhìn Lâm Yến Bình đang gào khóc, Bạch Trân Trân rất thấu hiểu cảm xúc hiện tại của cô ấy.
Gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nếu không khóc mới kỳ lạ.
Khóc được cũng tốt, khóc có thể trút hết cảm xúc của cô ấy, để cô ấy bình thường lại, nếu không cứ mãi kìm nén những cảm xúc thống khổ này ở trong lòng, có lẽ sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho cô ấy.
Bạch Trân Trân chưa hề nói gì, nhưng có vài người lại không nhịn được.
"Khóc khóc khóc, cô khóc cái gì mà khóc? Ông cậu của tôi còn chưa chết đâu, cô khóc cái gì?"