Việc không liên quan đến mình treo lên thật cao, nhân tính lạnh lùng tại thời khắc này thể hiện đến phát huy vô cùng tinh tế.
"Giáo viên Lâm đã làm sai điều gì? Đây chính là một cái mạng, các ngươi sao có thể như thế trơ mắt nhìn xem Tư Mã Phinh Đình giết cô? Đây là tại phạm tội!"
Giọng của Bạch Trân Trân không lớn, nhưng người ở chỗ này đều nghe thấy lời của cô, ánh mắt đám người lấp lóe, sau khi những tâm tư nhỏ đó bị vạch trần, lòng xấu hổ đã nổi dậy, đám người vô thức quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt của Bạch Trân Trân.
Người đều có tâm lý đám đông, quan hệ của nhà họ Tư Mã và nhà họ Đường rất tốt, hai nhà liên minh với nhau, hiện tại đang chói chang như mặt trời ban trưa, huống chi còn có một Đường trưởng lão như là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới Huyền Môn, hiển nhiên những người này không dám đắc tội Tư Mã Phinh Đình. Dù sao Huyền Môn không phải là một chốn bồng lai, nơi có người sẽ có tranh đoạt, từ lúc Huyền Môn xuống dốc, tài nguyên trở nên càng ngày càng khan hiếm, dính dáng đến chia sẻ lợi ích và sự phát triển của gia tộc, môn phái nhà mình, bọn họ nào dám đắc tội Tư Mã Phinh Đình?
Nhưng mà những tâm tư và ý nghĩ này không thể phô bày ở ngoài sáng, coi như bọn họ bị các lợi ích lôi cuốn, nhưng cũng có nhận thức thị phi thiện ác cơ bản nhất.
Chuyện Tư Mã Phinh Đình làm là không đúng, bọn họ không có khả năng ngăn cản, chỉ đành lựa chọn làm ngơ. Việc ác cũng không phải bọn họ gây nên, bọn họ cùng lắm là là khoanh tay đứng nhìn, kẻ thủ ác đâu phải bọn họ? Tất cả mọi người đều giống nhau, cho nên hắc ám và tà ác cũng chẳng phân rõ ràng, thân ở trong hoàn cảnh đó, người khác đều là vậy, ai có thể chỉ lo thân mình chứ?
Người người đều có băn khoăn của mình, hoặc là vì gia tộc, hoặc là vì tiền đồ, hoặc là chỉ đơn giản là không muốn đắc tội Tư Mã Phinh Đình.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, cho nên một nhân mạng biến mất trước mặt bọn họ cũng không được xem là gì, dù sao cũng không phải bọn họ hạ thủ, chẳng phải sao? Khó trách trước đó lúc mình nhìn thấy đám người này, trên người mỗi một người gần như đều không có công đức kim quang. Bọn họ không làm ác, nhưng cũng không làm thiện, nếu những kẻ thế này còn có thể tu dưỡng được công đức kim quang, thiên đạo của thế giới này quả thật cần phải biến mất.
Tư Mã Phinh Đình bị Bạch Trân Trân dùng bùa cố định tại chỗ, hiển nhiên là bùa chú đã vẽ được một nửa đã không vẽ nổi nữa, lực lượng mới ngưng tụ đã tán đi, Tư Mã Phinh Đình chịu cắn trả, sắc mặt của cô ta trắng bệch, trên môi không còn chút huyết sắc nào.
"Cô dám đối xử với tôi như vậy?!"
Tư Mã Phinh Đình không thể động đậy, cô ta hung tợn nhìn về phía Bạch Trân Trân, tức hổn hển nói.
Cô ta hoành hành bá đạo đã lâu vậy, đây là lần đầu đụng phải kẻ khó chơi, cô thế mà dám làm mình mất mặt, người phụ nữ này điên rồi phải không? Chẳng lẽ thật sự cho rằng Đường trưởng lão nói muốn thu nhận cô làm đồ đệ thì cô thật sự cảm thấy mình đã đứng bên cạnh Đường trưởng lão, đến nỗi sau lưng đã có chỗ dựa lớn thế này rồi? Sao cô không tự nhìn xem mình là cái thá gì!
Trong nháy mắt này, Tư Mã Phinh Đình đã sinh ra sát ý với Bạch Trân Trân, ánh mắt nhìn về phía cô giống như nhìn người chết.
Bởi vì quá tức giận, gương mặt Tư Mã Phinh Đình nhăn nhó. Nhìn thoáng qua, giống như là oan hồn lệ quỷ bò ra từ trong địa phủ.
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, không chút khách khí nói: "Cô Tư Mã, hiện tại là năm 1990. đây là xã hội pháp trị, chắc không phải cô đang tưởng hiện tại giống với ngày xưa, có quyền thế thì có thể một tay che trời à? Cô không xem mạng người ra gì như thế, thật sự cho rằng ông trời không có mắt, không nhìn thấy tội của cô sao?"
Vừa dứt câu, ông trời giống như muốn đáp lại lời Bạch Trân Trân nói, tiếng sấm chợt vang lên ầm ầm. Một tia sét bổ xuống từ không trung, bổ thẳng xuống một cái cây ở bên cạnh phòng học. Lửa bốc cháy lên hừng hực, chiếu sáng tỏ căn phòng có hơi mờ mờ.
Bạch Trân Trân quay người, kéo Lâm Yến Bình đang ngồi xụi lơ trên ghế lên.
"Chúng ta đi thôi."
Bạch Trân Trân không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Những Huyền Thuật Sư lạnh lùng này khiến người ta cảm thấy khó chịu, cô tự nhận là mình không được xem là người thiện lương gì mấy, nhưng cũng sẽ không xem nhẹ nhân mạng tới vậy. Nếu không có khả năng cứu, cô sẽ không đánh bạc tính mạng của mình đi giúp người, nhưng nếu không hề làm gì, trơ mắt nhìn một mạng người biến mất trước mắt mình, cô cũng làm không được.