Mặc dù Lâm Yến Bình không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua cuộc hội thoại giữa Bạch Trân Trân và Tư Mã Phinh Đình cô ấy cũng biết một hai. Lâm Yến Bình có chút sợ hãi, nhưng nhìn bóng dáng thẳng lưng của Bạch Trân Trân, trong sự sợ hãi trong lòng cô ấy đã chậm rãi giảm bớt.
Nhìn bàn tay Bạch Trân Trân đưa qua, Lâm Yến Bình vươn tay ra, đặt tay mình trên tay Bạch Trân Trân. Lòng bàn tay của đối phương lan tỏa ra sự ấm áp, xua tan sợ hãi và bất an trong lòng Lâm Yến Bình, thân thể của nàng giống như là bị rót vào lực lượng, từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Thấy Bạch Trân Trân muốn mang theo Lâm Yến Bình rời đi, Tư Mã Phinh Đình không thể chấp nhận được kết quả này, tức hổn hển la lớn: "Mấy người cản bọn họ lại cho tôi! Không cho phép để bọn họ rời đi, Bạch Trân Trân, cô có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy? Cô..."
Lửa giận trong lòng Tư Mã Phinh Đình cháy hừng hực, cô ta không còn chú ý hình tượng của mình nữa, nhắm ngay Bạch Trân Trân chửi ầm lên, cô ta vừa mắng Bạch Trân Trân, vừa bảo các Huyền Thuật Sư khác cản hai người bọn họ lại, cô ta phải trừng trị hai người một trận ra trò. Nhưng mà những Huyền Thuật Sư này vừa mới bị Bạch Trân Trân vạch trần bộ mặt dối trá của bọn họ, chỉ ra bọn họ đều là tiểu nhân thấy chết không cứu, hiện tại nếu còn giúp Tư Mã Phinh Đình, dường như thật sự trở thành chó săn của cô ta.
Mặc dù nhà họ Tư Mã và nhà họ Đường đáng gờm, là hiện tại gia tộc số một giới Huyền Môn, thế nhưng gia tộc khác cũng không kém, bọn họ không phải phụ thuộc nhà họ Tư Mã và nhà họ Đường, chẳng lẽ thật sự phải cúi đầu sống dưới bọn họ sao?
Tư Mã Phinh Đình không nhìn ra sự thay đổi trong lòng tất cả mọi người, có lẽ cô ta vẫn cảm thấy hiện tại giống với quá khứ, cho nên bất kể mình đối xử với bọn họ thế nào đều chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa, bọn họ đã thấy rõ ràng, lúc Bạch Trân Trân vạch trần vấn đề của Tư Mã Phinh Đình, thậm chí Thiên Lôi được giáng xuống bên ngoài, điều này cũng không phải là trùng hợp, Bạch Trân Trân nhất định có điểm đặc thù. Đối nghịch với cô được không bù mất, Tư Mã Phinh Đình cũng không thể đối nghịch với nhiều Huyền Môn, thế gia như vậy, cho nên tất cả mọi người đôi bên nhìn lẫn nhau, sau đó ai thích nhìn trời thì nhìn trời, ai thích nhìn xuống đất thì nhìn xuống đất, chẳng một ai nghe lời Tư Mã Phinh Đình.
Tư Mã Phinh Đình mắng chửi hồi lâu, sau đó nhìn thấy những người ngày thường vây quanh cô ta lấy lòng hiện tại không chỉ không giúp cô ta ra mặt, lại còn ai ai cũng làm bộ như không có gì. Cô ta tức giận vô cùng, tức giận quá độ, đột ngột ngất đi.
Đám người chỉ nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, sau đó lập tức nhìn thấy Tư Mã Phinh Đình ngã trên mặt đất, tất cả mọi người sửng sốt một lát, thế nhưng không ai tiến lên đỡ người lên.
"Chúng ta nên xem Đường trưởng lão như thế nào."
"Đúng vậy, cũng không biết bên Đường trưởng lão thế nào, chúng ta nên đi qua nhìn thử mới được."
"Đúng vậy, đúng vậy, tình trạng của Đường trưởng lão không tốt lắm, đi xem xem chúng ta có thể giúp được gì hay không."
Lúc này đám người đã nhớ tới Đường trưởng lão, tất cả mọi người bèn vội vàng tiến tới trước mặt Đường trưởng lão, muốn xem thử ông ta có chuyện gì hay không.
Về phần Tư Mã Phinh Đình nằm dưới đất, thì bị mọi người lỡ quên lãng mất.
Tư Mã Phinh Đình nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh: "..."
Cuộc sống này đúng là quá khó sống.
*****
Sau khi người hiệp hội Huyền Môn đi vào, dường như là tiểu học Nam Quốc đã xảy ra một vài biến hóa kỳ quái. Mặc dù người bình thường ở phía ngoài không nhìn thấy biến hóa bên trong, nhưng bọn họ có thử mấy lần, phát hiện đã không thể tiến vào tiểu học Nam Quốc rồi, nơi đó đã gây dựng không gian khác biệt với bên ngoài, rõ ràng cửa là ở chỗ này, nhưng bất kể bọn họ có làm sao cũng không thể đi vào.
Cũng may mà cảnh sát đã sớm bao vây trường học lại, tiếp đó có người chuyên nghiệp thay thế, chuyện bên này mới không bị làm lớn.
Đương nhiên, khẳng định là về mặt đối ngoại không thể nói là trong trường học đã xảy ra sự kiện linh dị, cảnh sát tìm cớ là phát hiện nguy hiểm cấp quốc gia trong trường học, cảnh sát cần loại bỏ, không cho phép người nào có thể đến gần.
Uy tín của chính phủ Hương Giang rất cao, dân chúng cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nên không ai tới.
Theo thời gian chuyển dời, lúc sáu giờ xế chiều, không khí kỳ quái bao phủ toàn bộ trường học đã biến mất không còn lại gì, cảnh sát thăm dò thử, phát hiện vách ngăn thần bí trước đó dường như đã biến mất, bọn họ có thể thuận lợi tiến vào sân trường. Nhưng cảnh sát cũng không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, sợ có cạm bẫy, cho nên tất cả mọi người đều không dám đi vào trong trường học để thăm dò.