Ông Tấn Hoa tỉnh táo lại, nhìn về phía Từ Phong, thấy sắc mặt anh ấy đã gần như ổn rồi, Ông Tấn Hoa bèn nói: "Tình hình của trường tiểu học Nam Quốc rất tệ, có chút bận tâm cho Trân Trân."
Từ Phong sửng sốt giây lát, vẻ mặt cũng thay đổi, anh ấy thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn về hướng tiểu học Nam Quốc ngoài cửa sổ xe.
"Chúng ta cũng không làm được cái gì, với bản lĩnh của hai chúng ta, đi vào chỉ có thể thêm phiền cho Trân Trân, còn không bằng ở bên ngoài chờ."
Thấy sắc mặt Ông Tấn Hoa vẫn không được tốt, Từ Phong tiếp tục an ủi tâm trạng của anh, nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng quá khó chịu nữa, sự việc thật sự không có bết bát như cậu nghĩ, không phải nói người hiệp hội Huyền Môn cũng vào sao? Trân Trân không phải chiến đấu một mình, có những người khác hỗ trợ, Trân Trân không sao mà."
Trái lại, Từ Phong cảm thấy Ông Tấn Hoa có hơi buồn lo vô cớ, khoan chưa nói thực lực Bạch Trân Trân xuất chúng, gặp phải nguy hiểm khẳng định có thể thuận lợi giải quyết, huống chi lần này cô không phải đơn độc chiến đấu, còn là ở chung với người của hiệp hội Huyền Môn, nhiều người sức mạnh lớn, cô chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng mà khác biệt với Từ Phong lạc quan, vẻ mặt Ông Tấn Hoa có phần căng thẳng.
"Nếu như nguy hiểm đến từ hiệp hội Huyền Môn thì sao?"
Từ Phong sửng sốt, bật thốt: "Không thể nào? Hiệp hội Huyền Môn nhằm vào cô ấy làm gì?"
Mặc dù Bạch Trân Trân cũng là Huyền Thuật Sư, nhưng chí hướng của cô không ở chỗ này, nghe ý của Bạch Trân Trân, sau khi tìm ra bàn tay ma quái phía sau màn muốn hại cô, cô sẽ chuyên tâm làm công việc nhập liệm sư của cô.
Căn cứ hiểu biết của Từ Phong, hiệp hội Huyền Môn cũng không phải bàng môn tà đạo gì, hiệp hội Huyền Môn và chính phủ Hương Giang từng hợp tác rất nhiều lần. Khi liên quan đến bản án linh dị, hiệp hội Huyền Môn cũng sẽ cung cấp trợ giúp...
Trước mắt xem ra, hiệp hội này không có vấn đề lớn gì, coi như có va chạm với Bạch Trân Trân, có kẽ cũng sẽ không cản trở cô vào thời điểm then chốt.
"Tấn Hoa, tôi biết cậu thích Trân Trân, có câu là quan tâm quá ắt sẽ loạn, cậu đừng suy nghĩ lung tung, Trân Trân cũng đã nói, cô sẽ giải quyết, chúng ta phải tin tưởng cô ấy mới được."
Từ Phong vẫn rất lạc quan, anh ấy cảm thấy những vấn đề này đều không phải là vấn đề, Bạch Trân Trân nhất định có thể giải quyết thuận lợi.
Thế nhưng Ông Tấn Hoa thì nghĩ hơi nhiều.
Nếu như người xưa giờ muốn hại Bạch Trân Trân là người hiệp hội Huyền Môn thì sao? Nếu như đối phương là người có chức có quyền thì sao? Nếu như đối phương giả bộ làm người tốt tiếp cận Bạch Trân Trân, sau đó ra tay hại cô thì sao?
Biết người biết mặt không biết lòng. Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết bàn tay ma quái phía sau màn là ai, chỉ biết là thủ đoạn của đối phương tầng tầng lớp lớp, mục tiêu của bọn chúng từ đầu đến cuối đều là Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân chỉ có một mình, cô thật sự có thể ứng phó được sao?
Thấy sắc mặt Ông Tấn Hoa trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, Từ Phong ngẫm nghĩ, vỗ vỗ vai của anh, trấn an anh, nói: "Nếu như cậu thật sự không yên lòng, còn muốn trợ giúp Bạch Trân Trân, vậy thì mời người về giúp cô ấy đi. Tôi với cậu bỏ vốn đi, chúng ta mời hỗ trợ bên ngoài về, thấy sao?"
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đều là người bình thường, đều dốt đặc cán mai với thuật pháp Huyền Môn, coi như bọn họ đi theo Bạch Trân Trân, ngoại trừ cản trở cô ra thì không có bất kỳ tác dụng gì. Có điều như thế không có vấn đề gì quá lớn, gia đình hai người đều không thiếu tiền, Bạch Trân Trân đã giúp bọn họ nhiều vậy, hai người hoàn toàn có thể hùn vốn mời người trợ giúp cho Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa: "..."
Đây là góc độ mà từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới, lời Từ Phong nói đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho Ông Tấn Hoa. Trong mắt của anh có chút sáng lên, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: "Thế nhưng nếu như chúng ta mời đại sư bên Hương Giang, có khả năng sẽ bị bàn tay ma quái phía sau màn kia biết, nếu như đối phương chặn ngang một tay, chẳng phải sẽ phiền phức?"
Thế lực của bàn tay ma quái phía sau màn rất mạnh, không ai biết thế lực của tên đó ở Hương Giang sâu bao nhiêu, hiển nhiên đối phương là một quái vật khổng lồ, nếu mời một đại sư Hương Giang, không chừng đó sẽ là cho đối phương một trợ lực.
Ông Tấn Hoa thế này là quan tâm quá ắt bị loạn, trong lòng anh ấy đầy ắp suy nghĩ về Bạch Trân Trân, hiển nhiên là sẽ nghĩ càng nhiều hơn, và Từ Phong càng giống người ngoài cuộc hơn nên không bị lún vào càng nhiều, đương nhiên cũng có thể đánh giá càng thêm khách quan.
"Cậu biết tôi có người cô đến từ đại lục nhỉ, Hương Giang không thể mời, chúng ta có thể mời ở đại lục, bàn tay ma quái phía sau màn có lợi hại hơn nữa thì có thể một tay che trời, vươn tay tới đại lục sao?"
Cô của Từ Phong đã đến đại lục mấy năm nay, vì để cuộc sống của cô ở đại lục có thể tốt hơn, ông cụ Từ với tư cách là thương nhân Hương Giang đã qua đó đầu tư xây nhà máy, người phụ trách buôn bán bên đại lục chính là dì của Từ Phong, Từ Ái Hoa.