Ngày hôm qua, có một thi thể được đưa tới nhà tang lễ, người phụ trách xử lý thi thể kia chính là Cổ Anh Hùng.
"Ngày hôm qua trạng thái của Anh Hùng không được đúng lắm, tôi hỏi A Cường và A Đỉnh, kết quả sư phụ đoán là đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Trân Trân không biến sắc mặt nhìn ông ta, bây giờ cô rất mệt mỏi, nào có rảnh rỗi mà đoán những chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh ho khan một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, tiếp tục nói.
Từ trong miệng A Cường và A Đỉnh, Trần Tiểu Sinh được biết thi thể được đưa tới là một nữ minh tinh, cô ta gặp tai nạn xe cộ nên chết tại chỗ, mà nữ minh tinh đó vừa hay là người mà Cổ Anh Hùng thích.
Bạch Trân Trân: "... Cũng chỉ vì chuyện này thôi?"
Trần Tiểu Sinh gật đầu một cái: "Đúng vậy, cũng chỉ vì chuyện này."
Nữ minh tinh đó thực ra cũng không phải là một ngôi sao quá nổi tiếng, nhưng cô ta có một vai diễn mà Cổ Anh Hùng rất thích, nghe A Cường nói, sự yên thích Cổ Anh Hùng dành cho cô ta quá tới mức si mê, lúc rảnh rỗi Cổ Anh Hùng còn đóng vai nhân vật mà nữ minh tinh đó từng diễn, anh ta thích thật, trừ bề ngoài không giống ra thì động tác, giọng của anh giống cô ta như đúc.
"Minh tinh mình thích chết đi, cậu ta có dáng vẻ này cũng là bình thường."
Trần Tiểu Sinh đưa ra kết luận cuối cùng.
Bạch Trân Trân suy nghĩ một chút, cuối cùng có vẻ như cũng rút ra một đạo lý tương tự.
Người hâm mộ minh tinh gì đó, khi thích tới mức độ cao nhất thì sẽ rơi vào si mê, vì thần tượng mà sinh lại vì thần tượng mà diệt, vì thần tượng mà vào tù, tất cả cảm xúc hỉ nộ ái ố đều theo thần tượng...
Ở thời đại của Bạch Trân Trân, chuyện kiểu như thế này rất thường thấy, đương nhiên Bạch Trân Trân không thể hiểu rõ tâm trạng kiểu này, có điều trình độ tiếp nhận của mỗi một người với cùng một chuyện là không giống nhau, Bạch Trân Trân cũng sẽ không dùng tiêu chuẩn của bản thân để áp đặt người khác.
"Nếu người chết là thần tượng của cậu ta, Anh Hùng thương tâm như thế sao không đổi thành người khác đi xử lý di thể?"
Đối với người rất yêu thích nữ minh tinh kia như Cổ Anh Hùng, xử lý di thể của thần tượng có thể đả kích rất mạnh tới tinh thần cậu ta.
Trần Tiểu Sinh nhún vai một cái: "Ai biết được, A Đỉnh biết cậu ta thích nữ minh tinh đó, lúc ấy còn nói giao thi thể cho cậu ấy xử lý, nhưng Anh Hùng lại không vui."
Nghe A Cường nói cũng bởi vì chuyện này mà Cổ Anh Hùng trước giờ vẫn dễ chịu thiếu chút nữa đánh A Đỉnh.
Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể giao thi thể của nữ minh tinh kia cho Cổ Anh Hùng xử lý.
Bạch Trân Trân: "..."
Cũng không biết có phải là do mệt mỏi quá lâu rồi hay không mà Bạch Trân Trân cảm thấy đầu óc mình xử lý vấn đề có chút chậm chạp.
Cô luôn cảm thấy trạng thái của Cổ Anh Hùng có chút không đúng lắm, nhưng Trần Tiểu Sinh lại khiến cho người khác cảm thấy dáng vẻ này của cậu ta cũng không có vấn đề gì lắm.
Biết thần tượng đã chết, chịu đả kích lớn, hình như cũng rất bình thường.
Sau khi suy nghĩ một hồi, đầu Bạch Trân Trân khó chịu như bị kim châm vào, cảm giác đau đớn rậm rạp chằng chịt cuốn lấy toàn thân, Bạch Trân Trân đau tới mức hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cứng đờ trong nháy mắt.
"Sư phụ, cô không có vấn đề gì chứ?"
Trần Tiểu Sinh thấy vậy vội vàng túm sát lại, ân cần hỏi han tình hình của Bạch Trân Trân.
Lúc này trạng thái của Bạch Trân Trân không được tốt lắm, trên mặt cô không có lấy một tia huyết sắc, môi trắng tới mức dọa người, trên cái trán trắng nõn rịn đầy mồ hôi.
Trần Tiểu Sinh nửa quỳ trước mặt Bạch Trân Trân cũng không dám đưa tay ra chạm vào cô.
"Sư phụ, cô không có vấn đề gì chứ?"
Trần Tiểu Sinh gấp gáp tới độ giọng nói cũng run lập cập, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt đẹp, sao bây giờ lại thành ra như thế này?
Bạch Trân Trân giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương như bị kim châm, uể oải nói: "Tiểu Sinh, chú cầm thuốc giảm đau qua cho tôi với, trong ngăn kéo thứ hai bên trái ở bàn làm việc của tôi ấy."
Trần Tiểu Sinh nghe vậy vội vội vàng vàng hốt hoảng đi lấy thuốc giảm đau mang qua, Bạch Trân Trân nuốt thuốc giảm đau vào, toàn thân cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, Bạch Trân Trân thở ra một hơi nặng nhọc, thấy Trần Tiểu Sinh gấp gáp tới độ mắt hơi hồng hồng, dáng vẻ như thể giây tiếp theo sẽ khóc, cô liền ngồi ngay ngắn lại, cười nói.
"Chú làm gì vậy? Tôi chỉ bị nhức đầu chút thôi, có thể là do không nghỉ ngơi đàng hoàng."
Hóa trang cho di thể cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, nhất là khi đụng phải thi thể khó xử lý thì độ khó lại tăng lên gấp đôi, Bạch Trân Trân lại có chứng cưỡng chế nên hết lần này tới lần khác thích một lần xử lý xong di thể luôn nên tinh lực hao phí ngày một nhiều.
Thức đêm đối với cô mà nói là trạng thái bình thường.