Sau khi Trần Tiểu Sinh đến, phần lớn thi thể được đưa tới không cần mất thời gian xử lý lâu như vậy, đây là lần đầu ông ta thấy Bạch Trân Trân xử lý thi thể cả một đêm.
"Sư phụ, cô nên chú ý tới cơ thể mình nhiều hơn một chút, không thể thức đêm như vậy, không tốt cho cơ thể."
Vừa nói, ông ta vừa cúi đầu nhìn qua thuốc giảm đau trong tay mình: "Cô cũng không thể mỗi lần nhức đầu đều phải dựa vào thuốc giảm đau để vượt qua được đâu?"
Bạch Trân Trân cười một tiếng, nói: "Không có chuyện gì, lần này là tình huống đặc thù, cơ thể tôi rất khỏe, cũng không cần uống thuốc thường xuyên."
Chuyện này thì Bạch Trân Trân không hề nói dối, hộp thuốc giảm đau mà Trần Tiểu Sinh đang cầm, cô uống cũng không được mấy viên.
Trong tình huống bình thường, kiểu trạng thái hao hết tinh lực như vừa rồi là do chịu đựng liên tiếp hai ngày không ngủ mới xuất hiện, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ cô đã già rồi?
Giờ làm việc của nhà tang lễ có cường độ thay đổi rất lớn, nhất là đối với những người hộ tang như bọn họ mà nói thức đêm xử lý thi thể thì mới có thể có ngày nghỉ.
Trần Tiểu Sinh không an tâm về Bạch Trân Trân, ông ta như mụ già, lải nhải không ngừng trước mặt cô, lời trong lời ngoài đều là cô không trân trọng thân thể của mình, làm như vậy không tốt...
"Sư phụ, cô không thể ỷ vào việc mình trẻ tuổi mà muốn làm gì thì làm như vậy, về già thì liệu còn chịu được..."
Mắt thấy Trần Tiểu Sinh còn chuẩn bị tiếp tục nói dông dài, Bạch Trân Trân vội vàng giơ tay lên ngăn cản ông ta.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi, vậy giờ tôi có thể về hay chưa? Hôm nay tôi không cần đi làm."
Trần Tiểu Sinh: "... Được rồi, sư phụ, vậy tôi đưa cô về nhé?"
Trần Tiểu Sinh ngược lại không ở bên cạnh hỗ trợ Bạch Trân Trân đêm qua, ông ta cùng lắm là tới tương đối sớm mà thôi.
Nghe Trần Tiểu Sinh nói như vậy, Bạch Trân Trân lắc đầu một cái, cười nói: "Không cần, nhà tôi ở bên cạnh, chỉ là chuyện đi mấy bước mà thôi, chú không cần đưa tôi về."
Cô thực sự không yếu ớt tới mức độ này.
Thấy Bạch Trân Trân vẫn kiên trì, Trần Tiểu Sinh cũng không nói gì nhiều nữa nhưng ông ta vẫn tiễn Bạch Trân Trân ra khỏi nhà tang lễ, nhìn cô đi xa, lúc bấy giờ mới quay về.
***
Bạch Trân Trân hoàn toàn cho rằng sau khi trở về có thể ngủ một giấc thật ngon, kết quả nằm xuống chưa được bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát chói tai đánh thức Bạch Trân Trân vừa mới chìm vào giấc ngủ.
Cô vẫn còn rất buồn ngủ, đáng tiếc nhắm mắt lại lần nữa chưa được bao lâu, cửa phòng đã bị người ta gõ.
Bạch Trân Trân xoa xoa cái trán đang căng lên rồi đi qua mở cửa.
Cửa phòng mở, Bạch Trân Trân thấy được ngoài cửa có... người.
Chắc là người rồi, trên người anh ta bị sương mù màu đen dày đặc bao xung quanh, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình người nhưng không nhìn ra hình dáng của anh ta.
Bạch Trân Trân: "..."
Lần gần đây nhất thấy một người tối thui không thể thấy được nguyên dạng như vậy vẫn là lần trước kia.
Bạch Trân Trân cảm thấy một nơi nhỏ như Hương Giang chắc sẽ không cùng lúc có hai người xui xẻo giống nhau như đúc, vì vậy cô không chắc chắn lắm mở miệng gọi.
"Từ Phong?"
"Cô Bạch, lại gặp lại rồi."
Theo tiếng cười truyền sang, Bạch Trân Trân thông qua giọng nói xác định thân phận của đối phương.
Không sai, chính là cậu trai xui xẻo oán khí cuốn thân mà lần trước gặp phải, không ngờ hơn một tháng không thấy mà oán khí trên người cậu ta lại tăng thêm rất nhiều, cậu đứng ở chỗ này, hành lang rất dài cũng vì sự tồn tại của cậu mà càng âm u hơn.
Bạch Trân Trân đưa tay về phía Từ Phong: "Rất hân hạnh được gặp cậu."
Từ Phong cúi đầu nhìn bàn tay trắng bóng nhẵn nhụi của Bạch Trân Trân, tươi cười bắt lấy.
Lần trước Từ Phong đưa Bạch Trân Trân về cũng không đưa cô lên tầng, cậu chỉ biết cô ở đây còn ở tầng nào thì cũng không biết rõ ràng.
Không ngờ lúc nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, lúc điều tra tới gõ cửa lại thấy người đó chính là Bạch Trân Trân.
Hình như cô vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt vốn xinh đẹp diễm lệ nhưng vì vừa mới tỉnh ngủ mà lộ ra chút ngơ ngẩn, nhất là lúc vừa rồi khi cô vừa mới nhìn cậu, trên mặt thậm chí còn toàn là nghi ngờ, lúc kêu tên cậu cũng mang chút do dự giống như không nhận ra cậu vậy.
Từ Phong cười nắm lấy bàn tay Bạch Trân Trân đang đưa tới, sương mù màu đen quấn quanh cậu ta tản đi toàn bộ, để lộ mặt mũi thực của anh ta.
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái, quan sát Từ Phong từ trên xuống dưới một phen.
Cậu ta mặc quân phục xanh tay ngắn, quần dài màu đen, trên đầu còn đội mũ đen rất đoan chính.
Cái bộ dạng này...
Bạch Trân Trân không chắc chắn lắm, hỏi cậu: "Sao cậu lại là một cảnh sát? Bây giờ vào sở cảnh sát làm không cần giới hạn tuổi tác hay sao?"