Từ Phong nghe vậy thì bật cười: "Cô Bạch, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi."
Vừa nói anh vừa có chút khổ sở sờ mặt mình một cái: "Đại khái là do gương mặt này của tôi có tính lừa dối quá mạnh."
Bạch Trân Trân: "... Quả thực rất mạnh."
Từ Phong có một gương mặt trẻ con, dù đẹp trai nhưng ngây thơ không bớt đi được, Bạch Trân Trân còn cho rằng anh cùng lắm thì mới trưởng thành – không phải thành niên thì cũng chưa lấy được bằng lái.
Không ngờ anh không chỉ trưởng thành rồi mà còn lớn hơn cô ba tuổi.
Bạch Trân Trân ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, dáng vẻ của anh có tính lừa dối quá mà."
Lúc đang nói chuyện, ánh mắt Bạch Trân Trân rơi xuống bả vai của Từ Phong, khi thấy quân hàm lon đeo trên bả vai của anh, Bạch Trân Trân có chút sững sờ.
"Anh là giám sát cao cấp?"
Chức vị của cảnh sát Hương Giang có cao thấp khác biệt, quân hàm lon đeo vai cũng không giống nhau, thực ra Bạch Trân Trân không biết mấy cái này, có điều lúc trước cô đã từng thấy cầu vai của Vương Kim Phát, lúc này mới biết quân hàm lon của giám sát cao cấp trông như thế nào.
Người này nhìn trẻ tuổi như vậy mà cũng làm tới giám sát cao cấp rồi?
Từ Phong cười nói: "Cô Bạch, làm quen thêm một lần nữa, tôi là giám sát cao cấp của khoa cảnh sát hình sự truy nã, tôi tên Từ Phong, rất hân hạnh được biết cô."
Nhìn Từ Phong đưa tay về phía mình, Bạch Trân Trân cười một tiếng, bắt tay anh ta.
Hai người cũng không hề chú ý lúc Bạch Trân Trân cầm tay Từ Phong, có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chợt lóe lên khi tay hai người giao nhau rồi biến mất.
Không biết có phải là ảo giác của Từ Phong hay không, dù anh chỉ có duyên gặp mặt Bạch Trân Trân một lần nhưng lúc ở cùng với cô, anh sẽ cảm thấy rất thoải mái, giống như thể gánh nặng trên người đã được tháo xuống.
Sống chung với cô rất thoải mái.
"Giám sát Từ, anh tới đây có việc gì không?"
Bạch Trân Trân nhớ lại tiếng còi xe cảnh sát lúc nãy liền hỏi một câu.
Từ Phong trả lời: "Trong phòng 408 có một đôi vợ chồng trẻ tuổi bị giết, tôi tới hỏi thử xem cô có nghe được động tĩnh gì không."
Anh tới điều tra tình hình, nhìn xem có thể tìm ra đầu mối gì hay không, lại không ngờ sau khi gõ cửa lại thấy Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân kinh ngạc: "Giám sát cao cấp còn phải làm cái này à?"
Cô còn tưởng rằng chuyện đi hỏi này là do cảnh sát viên làm.
Từ Phong nghe vậy, trên mặt dường như thêm vài phần không biết phải làm sao: "Cô Bạch, chắc cô không cảm thấy giám sát cao cấp đều ngồi ở phòng làm việc, chỉ biết khiển trách cấp dưới để cấp dưới đi làm việc đâu nhỉ?"
Bạch Trân Trân: "..."
Thành thật mà nói cô thực sự cho là như vậy, dù sao cô xem qua nhiều phim Hương Giang như vậy, hình tượng cảnh sát quả thực chính là như thế - cảnh sát viên phụ trách phá án, giám sát cao cấp cũng ngồi ở phòng làm việc, vỗ bàn giáo huấn cấp dưới, hoặc là người hiền lành ba phải.
Từ Phong đúng là không quá giống cái loại giám sát cao cấp trong ấn tượng của cô.
Vẻ mặt Bạch Trân Trân rất vi diệu, cô ho khan một tiếng, che lại những cảm xúc trong đôi mắt mình rồi mới lên tiếng: "Tôi không phải..."
Từ Phong cười một tiếng, nói: "Cứ coi như giám sát cao cấp thì cũng phải đi tra án chứ, chuyện các cảnh sát viên phải làm thì chúng tôi cũng phải làm, hơn nữa sau khi trở về còn phải viết báo cáo..."
Trên thực tế, chuyện giám sát cao cấp phải làm sau đó còn nhiều hơn, dù sao chức vị càng cao thì thứ phải chịu trách nhiệm cũng nhiều, viết báo cáo, trình bày báo cáo, báo cáo lên cấp cao, đi tổng cục cảnh sát họp..."
Những chuyện này đều cần anh phải làm, tính toán qua có khi còn mệt mỏi hơn cảnh sát viên nhiều, đương nhiên, tiền lương cũng khả quan như vậy là được.
Lần này nhận được báo án cũng bởi vì dạo gần đây quá nhiều vụ nên người trong khoa truy nã không đủ, anh coi như là giám sát cao cấp cũng phải xuất hiện tại hiện trường.
Có điều Từ Phong cũng không nói những chuyện này với Bạch Trân Trân, sau khi hai người hàn huyên đơn giản một hồi thì Từ Phong cũng hỏi thăm tới chuyện chính.
"Cho nên tám giờ sáng ngày hôm nay cô mới về nhà à?"
Bạch Trân Trân gật đầu một cái: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi trực đêm, buổi sáng vừa mới về, ngủ chưa bao lâu đã bị đánh thức."
Đôi vợ chồng son kia chết vào khoảng sáu giờ sáng, giờ đó Bạch Trân Trân cũng không ở nhà, vì vậy cũng không hỏi được chuyện gì.
Từ Phong còn phải điều tra nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói một câu quấy rầy rồi rồi xoay người đi gõ cửa phòng bên dưới.
Một tầng trong tòa nhà mà Bạch Trân Trân đang ở có tổng cộng mười hai hộ gia đình, Bạch Trân Trân là nhà thứ sáu, người chết là đôi vợ chồng ở nhà 408, còn nhà Bạch Trân Trân là 406.
Có điều cao ốc ở chỗ này cũng không phải loại kiến trúc hình chữ nhật mà là kiến trúc dị hình đặc sắc của Hương Giang, cửa sổ sau của nhà Bạch Trân Trân thẳng ngay cửa sổ phòng ngủ của nhà 408, đứng ở cửa sổ này có thể thấy rõ tình hình bên trong nhà số 408.