Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 995 - Chương 995:

 Chương 995: Chương 995: Chương 995:

Bạch Trân Trân thấy thế, nhẹ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Tôi biết hai người muốn tốt cho tôi, nhưng tôi cảm thấy tôi không thể bái Đường trưởng lão làm thầy."

Lời này vừa thốt ra, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết lập tức sốt ruột.

"Trân Trân, cô đừng như vậy, nếu cô không bái Đường trưởng lão làm thầy, thế thì Tư Mã Phinh Đình tìm cô gây phiền phức thì phải làm sao bây giờ?"

"Trân Trân, cô đừng ngốc thế, nếu không có cái thân phận làm đồ đệ của Đường trưởng lão này, Tư Mã Phinh Đình có vô số cách đối phó cô..."

Thấy bọn họ chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo nữa, Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: "Vậy tôi sẽ rời khỏi Hương Giang."

Hai người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, mãi hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Tôi rời khỏi Hương Giang, đến đại lục, hoặc là đến quốc gia khác, tôi không tin Tư Mã Phinh Đình có thể tìm được tôi."

Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Tôi lựa chọn con đường thứ nhất, nếu như Tư Mã Phinh Đình thật sự ra tay với tôi, vậy tôi sẽ rời khỏi Hương Giang."

Tựa như là bọn họ nói như trước đó, lai lịch của Tư Mã Phinh Đình có lợi hại hơn nữa, chỗ dựa vững chắc hơn nữa, vậy cũng chỉ ở Hương Giang mà thôi, rời khỏi Hương Giang, thậm chí không cần đi đến nơi bao xa, cô đến đại lục, tay của Tư Mã Phinh Đình tuyệt đối không duỗi được đến đại lục.

Có lẽ là bởi vì câu trả lời của Bạch Trân Trân quá ngoài dự liệu, hoặc là bởi vì cô lựa chọn làm đào binh, ly biệt quê hương chạy đến nơi khác nên Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đã ngồi không yên, hai người vội vã nói.

"Vậy sao được? Nhà của cô ở Hương Giang, rễ của cô ở chỗ này, rõ ràng có lựa chọn khác, tại sao cô phải rời khỏi nơi này? Đó không phải đại biểu cô sợ cô ta sao? Tự tôn và cốt khí của cô đâu?"

Nhìn Đỗ Văn Khiết đỏ mặt tía tai, Bạch Trân Trân có chút buồn cười, nói: "Nhà tôi chỉ còn một mình tôi, tôi ở đâu, nơi đó chính là nhà của tôi, về phần tự tôn và cốt khí..."

Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Tôi không cảm thấy tự tôn và cốt khí cần tôi dùng tính mạng của tôi để chứng minh, tôi không phải kẻ ngu, biết rõ là đang lấy trứng chọi đá, còn nhất quyết muốn xông lên liều mạng với đối phương? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi có tay nghề, thiên phú cũng không tệ, đi chỗ khác không chỉ có thể làm nhập liệm sư, mà còn có thể làm Huyền Thuật Sư, những lựa chọn có thể lựa chọn vẫn rất nhiều."

Đỗ Văn Khiết: "..."

Câu trả lời của Bạch Trân Trân quả thực không có sơ hở, Đỗ Văn Khiết bị phản đòn á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không biết nên nói tiếp thế nào.

Lời cô nói hoàn toàn có lý, Bạch Trân Trân không có người thân có thể chọn rời khỏi Hương Giang, cô có bản lĩnh có năng lực, coi như rời khỏi Hương Giang, ở đâu lăn lộn mà không được?

Thấy Đỗ Văn Khiết bị phản đòn không trả lời được, Hách Cầm Vận đã gấp gáp vô cùng, cô ta bèn thuyết phục Bạch Trân Trân.

"Trân Trân, cô đừng hồ đồ, rõ ràng có biện pháp tốt hơn giải quyết nguy khốn trước mắt, cô cần gì phải lựa chọn con đường đầy dẫy chông gai chứ?"

"Bắt đầu lại từ đầu không phải dễ dàng như vậy, có lẽ Đường trưởng lão bận tâm quan hệ máu mủ mới mặc kệ Tư Mã Phinh Đình, nhưng lòng người sẽ lạnh, cô làm đồ đệ của Đường trưởng lão, có thể bảo Đường trưởng lão quản thúc Tư Mã Phinh Đình, cô ta thế này cũng sẽ không làm ác nữa..."

Hách Cầm Vận cảm thấy Bạch Trân Trân hoàn toàn có thể làm làm đồ đệ của Đường trưởng lão, sau đó lợi dụng yêu thương mà Đường trưởng lão dành cho cô, dần dần khiến địa vị của Tư Mã Phinh Đình trong lòng Đường trưởng lão rơi xuống.

"Tư Mã Phinh Đình có thể phách lối vậy, chỗ dựa cùng lắm chỉ có quan hệ máu mủ của Đường trưởng lão thôi, cô ta tự xưng là thiên phú trác tuyệt, nhưng Đường trưởng lão không muốn nhận cô ta làm đồ đệ, bấy nhiêu đã đủ chứng minh có lẽ sự chiều chuộng của Đường trưởng lão dành cho cô ta không phải như chúng ta nghĩ..."

Hách Cầm Vận cho Bạch Trân Trân một con đường khác, con đường này trông càng tráng lệ hơn, Bạch Trân Trân có thể làm từng bước, đi nhẹ nhõm hơn, đồng thời có thể trả thù, khiến cho Tư Mã Phinh Đình mất đi chỗ dựa của mình.

"Không có Đường trưởng lão làm chỗ dựa, dù cô không cần làm cái gì thì Tư Mã Phinh Đình vẫn sẽ bị trả báo. Trước đó cô ta quá phách lối, đắc tội quá nhiều người, chỉ dựa vào nhà họ Tư Mã thì không thể bảo vệ cô ta..."

Mặc dù cách hai người khuyên giải Bạch Trân Trân không giống nhau, nhưng mục đích cuối cùng nhất thì giống nhau.

Vứt bỏ những biểu tượng hư giả rối tung đó, để lộ bộ mặt chân thật nhất. Bọn họ không hi vọng Bạch Trân Trân rời khỏi Hương Giang, bọn họ muốn Bạch Trân Trân bái Đường trưởng lão làm thầy.

Bạch Trân Trân trầm ngâm, đầu cúi xuống, giống như là đang suy tư cái gì.

Bình Luận (0)
Comment