Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Trân Trân cúi đầu, bọn họ tưởng rằng mình đã thuyết phục được Bạch Trân Trân, hai người liếc nhau, tiếp tục thuyết phục. Có điều nói tới nói lui, cách nói đổi hết cách này đến cách khác, ngôn ngữ cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng trọng tâm đều chỉ có một ý.
Vứt bỏ hiện tượng nhìn vào bản chất, cách làm của hai người này đã là quá đáng. Bọn họ trở nên không quá giống bọn họ, ngược lại giống như là hai cái ống loa, có người lợi dụng thân phận của bọn họ và quan hệ giữa bọn họ với Bạch Trân Trân, muốn quanh co thuyết phục cô bái vào môn hạ của Đường trưởng lão.
Bạch Trân Trân cúi thấp đầu, tia sáng lóe lên trong đầu xuất hiện lúc trò chuyện với Lâm Yến Bình và đã biến mất một bỗng lại hiện lên. Hình như bọn họ đều cần chính miệng cô đồng ý, đồng thời cam tâm tình nguyện mới được. Bọn họ ra sức thuyết phục mình như vậy, thể hiện lợi ích và ưu điểm rành mạch, mục đích cuối cùng nhất chỉ là vì khiến Bạch Trân Trân bái Đường trưởng lão làm thầy mà thôi. Cô phải tự nguyện và cam tâm tình nguyện bái sư mới được, dường như chỉ khi cô đồng ý, bọn họ mới có thể dừng thuyết phục.
Vì nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình, Bạch Trân Trân khẩu thị tâm phi nói: "Đã vậy, đúng là tôi cũng nên suy nghĩ một chút về việc bái Đường trưởng lão làm thầy."
Có điều lời này lúc cô nói có phần miễn cưỡng, chỉ cần để ý một xíu sẽ phát hiện Bạch Trân Trân chỉ nói cho có lệ.
Hai người thấy Bạch Trân Trân dao động, thế là không ngừng cố gắng, ra sức khuyên lơn cô.
Lợi ích được ném ra liên tục, nếu như không động não, chỉ nghe lời bọn họ nói thì sẽ như bái Đường trưởng lão làm thầy chính là tam sinh hữu hạnh của cô, gặp may mắn mới có thể gặp được. Nếu như Bạch Trân Trân không bái sư, thế thì đời này của cô chính là sống uổng phí, về sau nhất định sẽ hối hận cả đời, mãi mãi sẽ sống trong hối hận.
Bạch Trân Trân lẳng lặng nhìn hai người này biểu diễn, dường như phòng khách của cô đã trở thành sân khấu của bọn họ, hai người dõng dạc, càng nói càng kích động, hận không thể lập tức lôi kéo Bạch Trân Trân đi bái sư.
Đợi đến khi cảm xúc của bọn họ lên đỉnh, Bạch Trân Trân mở miệng ngắt lời bọn họ.
"Cầm Vận, Văn Khiết, tôi cảm thấy hai người nói rất có lý, nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi, tôi phải suy nghĩ kỹ."
Thấy Bạch Trân Trân nói muốn cân nhắc, Đỗ Văn Khiết có tính tình vội vàng, hấp tấp không nhịn được: "Trân Trân, cô còn cân nhắc gì chứ? Bây giờ Đường trưởng lão còn đang trong bệnh viện, bây giờ ông ấy đang nguyên khí đại thương, cần mất thời gian thật lâu mới có thể khôi phục, bây giờ cô qua đó săn sóc ông ấy một chút, có thể giúp tăng hảo cảm vù vù trước mặt Đường trưởng lão."
"Tôi nghĩ chọn ngày không bằng hôm nay, chi bằng bây giờ cô đi theo chúng tôi qua đó, bái sư trước, xác định chuyện này, qua thêm một khoảng thời gian ngắn lại tổ chức đại điển bái sư..."
Nói xong, Đỗ Văn Khiết lập tức nắm cánh tay của Bạch Trân Trân, muốn kéo cô đến bệnh viện Đường trưởng lão đang nằm.
Sau khi thấy hành vi của cô ta, Bạch Trân Trân rụt tay về, tránh bàn tay đang vươn tới của cô ta.
"Tôi không đi."
Đỗ Văn Khiết ngẩn cả người, thốt lên: "Không phải cô nói muốn bái Đường trưởng lão làm thầy sao? Vì sao bây giờ lại không đi?"
Nói xong, trên mặt Đỗ Văn Khiết xuất hiện vẻ nôn nóng vô cùng, cô ta gãi đầu của mình. Lúc nhìn Bạch Trân Trân đôi mắt đã hơi hơi phiếm hồng, cô ta giống như không khống chế nổi cảm xúc của mình, giọng nói cũng không khỏi cao hơn mấy phần.
"Trân Trân, tôi và Cầm Vận thuyết phục cô lâu như vậy, ban nãy không phải cô đã đồng ý với chúng tôi sao? Sao hiện tại lại đổi ý rồi? Có phải cô đang đùa chúng tôi đúng không?"
"Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô, sao cô không biết điều thế chứ?"
"Trân Trân, cô làm chúng tôi quá thất vọng rồi..."
Đỗ Văn Khiết đau lòng chỉ trích lấy Bạch Trân Trân, cảm thấy cô thay đổi ý định xoành xoạch, cô đang đùa giỡn mình.
Nhưng mà Bạch Trân Trân lại phát hiện, cho dù là Đỗ Văn Khiết đã tức giận vô cùng, nhưng vẫn không hề từ bỏ việc thuyết phục cô, ngoại trừ ngữ khí không thân thiện lắm thì cô ta vẫn giống trước đó, liên tục khuyên Bạch Trân Trân đi bái Đường trưởng lão làm thầy.
Phản ứng của Hách Cầm Vận không khác Đỗ Văn Khiết cho lắm. Đương nhiên, thái độ của cô ta không có nóng nảy như Đỗ Văn Khiết, nhưng lời nói thì không khác lắm. Chọn ngày chi bằng hôm nay, đi sớm không bằng đi muộn, chậm thì sinh biến, cô nên nhanh chóng đi bái sư mới được.
Dáng vẽ vồn vã nóng nảy của hai người bọn họ chẳng những không khiến Bạch Trân Trân cảm nhận được sự quan tâm bọn họ dành cho mình, ngược lại khiến cô cảm thấy, bọn họ giống như đang vội vã bắt cô đưa đến tế đài, để cô bái Đường trưởng lão làm thầy chính là nhiệm vụ của bọn họ, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần biết dùng thủ đoạn gì cũng đều được.