Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp nói gì, Vương Tiểu Hà bên kia đã khen hai người Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khiến họ đỏ bừng mặt lên.
Ngu Thanh Nhàn vào nhà uống nước xong, Lâm Hoa Sen cũng đã dọn xong đồ ăn lên.
Đám người Ngu Thanh Nhàn đã đói bụng từ sớm, họ ăn ngấu nghiến như sói đói vậy.
Sau khi ăn cơm xong thì trời cũng hoàn toàn tối sầm rồi, mọi người bắt đầu tính toán lợi nhuận của hôm nay. Số hàng mà họ chuẩn bị không ít, trước khi buôn bán đã bắt đầu ghi sổ, sau khi buôn bán về lại tính sổ sách thêm một lần nữa.
Hôm nay Vương Tiểu Hà làm kế toán, bà phụ trách tính tiền còn bốn người Ngu Thanh Nhàn thì phụ trách kiểm tiền.
Chờ chốt sổ xong, ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn, đám người còn lại cảm thấy hơi khó tin.
"Đây là có tám trăm đồng?"
Trước khi cải cách mở ra, muốn mua cái gì cũng phải có biên lai, mà quần áo Ngu Thanh Nhàn định giá lại không thấp chút nào, nhưng mà bán lời tận tám trăm đồng thì mọi người vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Điều này cũng chứng minh người ở niên đại này điên cuồng mua sắm đến mức độ nào.
"Hôm nay chúng ta bán được nhiều hàng hóa vậy mà." Ngu Thanh Nhàn đã trải qua thời kỳ cải cách mở cửa một lần rồi, nên loại chuyện này cô thấy thì thấy nhưng không thể trách được.
"Vậy không ổn đâu, hàng tồn kho trong cửa hàng chúng ta hết hơn phân nửa rồi, cứ tiếp tục thế này, số hàng tồn kho kia không trụ được mấy ngày nữa đâu." Vương Tiểu Hà cau mày.
Ngu Thanh Nhàn đã sớm tính đến lợi nhuận sau khi cửa hàng khai trương nên cô cũng không nóng nảy. Dù cô đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng hàng hóa vẫn không đủ bán: "Không còn cách nào khác cả, mấy ngày nay chỉ có thể tăng ca thôi."
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn nhau: "Chúng ta có ba cái máy may nhưng chỉ có hai nhân công, cho dù dùng máy may hơi nước cũng không làm được nhiều như thế đâu."
Ngu Thanh Nhàn gõ gõ ngón tay lên bàn: "Lại thuê thêm người thôi. Còn có nguyên vật liệu nữa, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước. Ngày mai tôi đến xưởng dệt tìm xưởng trưởng Lưu thương lượng một chút xem sao."
Chuyện cứ quyết định như thế, mọi người phân chia công việc xong thì ba người Ngu Thanh Nhàn đi về nhà.
Ngu Thanh Nhàn đã đi ngủ từ sớm, sau khi Vương Tiểu Hà lau khô chân cho Ngu Hưng Gia, đỡ ông nằm xuống giường xong thì bà cũng nằm xuống theo.
Sau một ngày bận rộn, cả hai vợ chồng họ đều mệt mỏi, nhưng lại không có ai ngủ được: "Lúc này cứ như đang nằm mơ vậy. Không, không phải nằm mơ, mười mấy năm qua mỗi lần tôi năm mơ cũng không có giấc mơ nào đẹp như khoảng thời gian này."
Ngu Hưng Gia cũng có chung cảm giác này với bà, ông vỗ vỗ cánh tay của Vương Tiểu Hà: "Ai bảo không phải đâu?"
Hai người nhìn chằm chằm trần nhà, cả hai đều im lặng, một lúc lâu sau, Vương Tiểu Hà bỗng nhiên nói: "Lão Ngu à, có phải mấy ngày nay đầu ông không còn đau nữa đúng không?"
Vương Tiểu Hà ngồi dậy rồi mở đèn, khi nhìn thấy sắc mặt của Ngu Hưng Gia còn tốt hơn so với hồi ở nông trường, một hy vọng vừa lớn mật vừa xa vời bỗng nhiên nảy lên: "Lão Ngu, anh nói xem, có khi nào khối u não của ông lành rồi không?"