Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 275

Ngu Hưng Gia trả lời Vương Tiểu Hà bằng một tiếng thở dài: "Tiểu Hà, tôi cũng muốn thế mà. Nhưng bác sĩ đã nói u não thì không có hy vọng chữa khỏi."

Vương Tiểu Hà đột nhiên khóc lên thành tiếng.

Nhìn vợ mình đau khổ, nước mắt Ngu Hưng Gia cũng rơi lã chã.

Một đêm không mộng mị, ngày tiếp theo khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh dậy hai vợ chồng họ đã khôi phục bình thường. Họ ăn bữa sáng đơn giản xong thì vợ chồng Vương Tiểu Hà đi cửa mở hàng, còn Ngu Thanh Nhàn đi đến xưởng dệt.

Cô vào cửa một cách dễ dàng. Ngu Thanh Nhàn không đến kho hàng phía sau như trước kia mà đi thẳng đến bộ phận bán hàng, đúng lúc trưởng bộ phận tiêu thụ họ Lưu hôm nay đang ở xưởng.

Sau khi biết được ý đồ đến đây của Ngu Thanh Nhàn, ông ta nói: "Loại việc nhỏ này cô cứ đến thẳng kho hàng tìm chị Trương là được rồi. Vải mà xưởng dệt xuất ra đều đưa đến kho hàng trước tiên, mua một hai cuộn vải thì cô cứ tìm chị ấy là được."

Trưởng bộ phận Lưu có hơi mất hứng, ông cảm thấy cái cô gái nhỏ Ngu Thanh Nhàn này đúng là chuyện bé xé ra to.

Một cái xưởng bé tí tẹo chỉ có hai ba người thôi mà, số quần áo làm ra có thể nhiều hơn xưởng dệt được à? Số hàng họ nhập ít như thế, đáng cho ông ta xem trọng ư?

Vốn Ngu Thanh Nhàn đến tìm trưởng bộ phận Lưu cũng là muốn thiết lập mối quan hệ với ông ta, để tiện cho việc hợp tác sau này, thế nên khi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của trưởng bộ phận Lưu, cô không hề cảm thấy tức giận chút nào cả.

Bây giờ cô không có thành tích, người ta coi thường cô cũng bình thường thôi mà. Cô biết khi đến đây cô sẽ phải chịu ánh mắt lạnh lùng của ông ta, nhưng cô cần một câu nói kia của trưởng bộ phận Lưu.

"Vậy được rồi, sau này tôi sẽ đến gặp trực tiếp chị Trương. Đã làm phiền ông rồi."

Trưởng bộ phận Lưu phất tay: "Không sao, không sao."

Hai bên không còn chuyện gì để nói nữa, Ngu Thanh Nhàn đi thẳng đến kho hàng, sau khi đi vài vòng quanh kho hàng, Ngu Thanh Nhàn chọn mấy cuộn vải bố.

Lúc tính tiền, chị Trương thấy thế thì cười: "Ánh mắt của em gái này tốt thật đấy, mấy cuộn vải em chọn đều là số vải mà xưởng dệt bán đắt hàng nhất đấy."

"Đâu có đâu có." Ngu Thanh Nhàn khiêm tốn hai câu, lại hỏi chị Trương: "Chị Trương, chị có quen biết ai ở bộ phận tiêu thụ không? Chị thấy đấy, lượng hàng em muốn nhập càng lúc càng nhiều, lần nào đến kho hàng mua cũng hơi phiền, nếu chị quen ai ở bộ phận tiêu thụ thì hỏi giúp em xem người đó có thể đưa hàng đến chỗ em không?"

Chị Trương suy nghĩ một lát rồi nói: "Chị có quen biết một người, nhưng mà người đó mới đến làm không lâu, nếu em thật sự cần thì chị sẽ bảo anh ta đến cửa hàng của em tìm em."

Chị Trương biết Ngu Thanh Nhàn mở một cửa hàng quần áo, hôm qua chị ta còn đưa con gái đến đó xem đồ, còn mua vài bộ đấy.

"Được, làm phiền chị Trương rồi."

"Phiền hà gì đâu, quần áo của em may đẹp lắm, con gái chị rất thích. Con dâu chị hôm qua về nhìn thấy cũng nói là khi nào rảnh sẽ đến mua một bộ đấy."

Bình Luận (0)
Comment