Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 276

"Ôi, vậy em phải cảm ơn chị Trương đã dẫn thêm mối làm ăn cho em rồi. Vậy đi, chị về nói với con gái chị, khi nào họ đến cửa hàng mua quần áo thì cứ báo tên chị, em sẽ giảm giá cho họ."

Làm gì có ai không thích chiếm món lợi nhỏ, chị Trương vui vẻ đồng ý.

Ngu Thanh Nhàn thuê một chiếc xe ba bánh ở cửa xưởng dệt đưa về, còn chưa đến cửa nhà đã nghe thấy giọng nói của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen.

Ngu Thanh Nhàn đẩy cửa ra, khi nhìn thấy người đứng cùng hai người Hoàng Tiểu Phân thì cũng khá kinh ngạc: "Chu Minh Phượng?"

Chu Minh Phượng rụt rè đứng lên: "Thanh Nhàn!"

Ngu Thanh Nhàn gật đầu chào hỏi: "Sao cô lại đến đây?"

Chu Minh Phượng cũng là một trong những người chạy trốn cùng đám các cô, sau khi bọn buôn người bị bắt cô ta đã được công an đưa về nhà: "Sức khỏe của cô ổn chưa?"

"Ổn rồi." Chu Minh Phượng nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì cắn răng một cái, hạ quyết tâm: "Em gái Thanh Nhàn à, tôi đến là muốn xin cô cho tôi nương tựa. Tôi về nhà ly hôn với chồng, cha mẹ tôi chê tôi mất mặt nên muốn tìm người gả tôi đi, người họ tìm không phải góa vợ thì cũng là lưu manh, tôi không muốn."

Chu Minh Phượng nhớ đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chóp mũi cay cay, âm thanh cũng không che giấu được tiếng khóc nức nở: "Nếu cô không thu nhận tôi, tôi thật sự không còn chỗ nào để đi cả."

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ Chu Minh Phượng đều tương đối yêu thương cô ta, người cô ta gả là do cô ta tự mình tìm hiểu, thời gian hai người tìm hiểu từ lúc yêu đương đến khi kết hôn mất gần một năm.

Chu Minh Phượng biết mình trở về sau khi bị lừa bán nhất định sẽ bị ghét bỏ, mối quan hệ của cô ta với người đàn ông kia cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng biết thì biết, hiểu thì hiểu thế thôi. Ngày hôm sau khi cô ta trở về, cả nhà chồng cô ta đã vội vàng đến đòi ly hôn, cô ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Cha mẹ cô ta còn muốn vì cô ta mà tranh thủ một chút, khi mẹ chồng cô ta nói cô ta là một con điếm từng bị người ta ngủ, giày rách từng bị người ta dùng thì người đàn ông của cô ta không hề phản bác lấy một câu, còn lảng tránh ánh mắt của cô ta, trong lòng Chu Minh Phượng cảm thấy rất đau.

Cô ta ly hôn với chồng mình, còn chưa kịp nghỉ lấy hơi, mẹ và chị dâu đã bắt đầu sắp xếp người xem mắt cho cô ta.

Bởi vì đã kết hôn lại bị bắt cóc, danh tiếng của Chu Minh Phượng ở khu vực của họ rất tệ, người mà cô ta có thể tìm hiểu không phải người góa vợ thì cũng là kẻ lưu manh, cô ta đều không muốn gả.

Nhưng mẹ Chu Minh Phượng nói, cô ta đã như vậy rồi, không lập gia đình thì có thể làm gì bây giờ, ở nhà chị dâu cũng không thích cô ta.

Sau đó họ mặc kệ sự phản đối của cô ta, gả cho một người góa vợ, ba mươi tám tuổi, ở thôn dưới, còn có bốn đứa con gái, người vợ trước khó sinh mà chết.

Mẹ Chu Minh Phượng nói, sau khi cô ta gả đi, sinh thêm một đứa con trai, coi như cuộc đời này viên mãn.

Chu Minh Phượng không muốn, phản kháng thế nào cũng không được, một ngày trước hôm mẹ cô ta quyết định cho cô ta đính hôn với nhà kia, cô ta đã bỏ trốn.

Bình Luận (0)
Comment