Một lúc lâu sau, Hàn Dục mới thở hổn hển buông Ngu Thanh Nhàn ra: "Nhàn Nhàn ơi, anh đến nhà em cầu hôn nhé. Chúng ta định ra hôn sự trước. Nhân dịp bây giờ Luật Hôn nhân vẫn chưa sửa, chúng ta đi lĩnh chứng đi."
Hàn Dục mà một người đàn ông trưởng thành, anh yêu Ngu Thanh Nhàn đến tận xương tủy rồi, cái cảm giác mỡ dâng đến tận miệng rồi mà còn không được ăn thế này khiến anh cảm thấy bứt rứt. Anh sắp không nhịn được rồi.
Ngu Thanh Nhàn vuốt phẳng quần áo của mình đã bị Hàn Dục làm nhăn nhúm: "Anh đừng vội mà, nóng vội sẽ không được ăn đậu phụ nóng đâu. Em vẫn chưa nói với ông bà nội chuyện em yêu đương đâu. Họ đều rất yêu thương em, anh mà muốn cưới em cũng không dễ đến thế đâu."
Hàn Dục cũng biết chứ, anh thở dài một hơi, lại hôn Ngu Thanh Nhàn thêm một cái nữa: "Anh đã sớm muốn ăn miếng đậu phụ là em rồi. Nhưng mà không sao, đây cũng là một loại tình thú..."
Ngu Thanh Nhàn bị sự không biết xấu hổ của Hàn Dục dọa cho sợ ngây người.
Hai người đi ra chỗ sáng sủa đã là một giờ sau đó. Miệng của Ngu Thanh Nhàn vừa sưng vừa đỏ, mà đôi môi của Hàn Dục cũng biến thành màu đỏ sậm, giống như vừa bôi son.
Đưa Ngu Thanh Nhàn đến bên dưới kí túc xá, Hàn Dục nói với Ngu Thanh Nhàn: "Ngày mai anh đưa bọn em đến nhà ga."
"Được ạ."
Ngu Thanh Nhàn đi vào tòa lầu ký túc xá dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Dục. Còn chưa đi đến lầu hai, đã thấy Ngu Thanh Nhàn lẹt đẹt chạy đến.
Hàn Dục vẫn chưa đi, anh nhìn cô vợ nhà mình đang chạy về phía mình với hai mắt sáng rực lên thì dang rộng hai tay ra.
Ngu Thanh Nhàn nhào vào lồng n.g.ự.c của anh. Trên người Hàn Dục có một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng thoang thoảng mùi xà phòng.
Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh. Hàn Dục ôm lại cô, cằm như có như không cọ cọ lên đỉnh đầu cô.
Trời càng lúc càng lạnh, trong không trung cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Ngu Thanh Nhàn nói: "Tuyết rơi rồi. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay."
Hạt tuyết mỏng manh, vừa rơi xuống đất đã nhìn không rõ nữa: "Anh mau về đi, chút nữa lạnh đấy."
"Vậy chút nữa đi lên, em đi chậm một chút."
"Vâng."
Ngu Thanh Nhàn kiễng mũi chân lên hôn vào khóe miệng của Hàn Dục: "Anh mau về đi. Trời lạnh nên em sẽ không dậy sớm vậy đâu, ngày mai lúc anh đến thì mang cho em một chén canh hồ lạt thang và bánh bao thịt nhé. Hồ lạt thang phải cay chút nhé."
"Được."
Ngu Thanh Nhàn hoạt bát chạy đi. Đến cửa phòng kí túc xá, cô ghé vào lan can nhìn xuống dưới tầng, thấy Hàn Dục vẫn còn ở đó: "Về đi anh."
Hàn Dục phất phất tay với cô, thấy cô vào kí túc xá, đèn sáng rồi anh mới rời đi.
Tuyết rơi nên trời cực kỳ lạnh, cửa sổ ký túc xá không được làm cẩn thận nên mùa đông vẫn có khe hở. Ngu Thanh Nhàn cuộn người trong ổ chăn, bên ngoài gió bắc gào thét, mà cô ngủ an ổn khóe miệng vẫn còn nụ cười chưa tan.
Ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì trời đã giữa trưa rồi. Cô vén rèm lên, bên ngoài đã bị tuyết phủ trắng xóa. Cô lấy đồ đến nhà vệ sinh rửa mặt thì gặp được vài người khác trong kí túc xá.