Sống chung một học kỳ rồi, mọi người cơ bản đều quen biết nhau, họ vừa rửa mặt vừa nói chuyện, sau đó lại khép chặt vạt áo chạy như bay về kí túc xá để tránh gió lạnh.
Ngu Thanh Nhàn lau sạch nước còn đọng lại trên mặt, nhấc hành lý đã dọn dẹp từ trước xuống lầu, sau đó lấy ra một cuốn sách chuyên ngành vừa đọc vừa chờ Hàn Dục.
Hàn Dục không để Ngu Thanh Nhàn chờ lâu. Anh đưa hồ lạt thang và bánh bao đã mua từ trước cho Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa đi theo anh lên xe.
Hai người xuất phát đi đón Đường Giang.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn đi đến nơi đóng quân của Hàn Dục.
Xe tiến vào quân doanh, Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến vấn đề thẩm tra chính trị: "Hàn Dục, mẹ em ngồi tù, có khi nào em với anh không vượt qua được thẩm tra chính trị không?"
Đối với mấy vấn đề này, Hàn Dục đã tìm hiểu qua rồi: "Bối cảnh của em không có vấn đề gì cả. Cha em là liệt sĩ, tổ tiên tám đời đều là bần nông, mà mẹ em vì nuốt tiền trợ cấp của liệt sĩ nên mới bị ngồi tù, không có phạm pháp cũng không làm tổn thương người khác, càng không xâm chiếm tài sản quốc gia, cho nên không sao đâu."
Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Giang đã sớm chờ họ ở kí túc xá, nghe chiến hữu nói Hàn Dục và em gái của anh ấy đến đón, anh ấy vội vàng chạy đến đây chờ, anh ấy xách va li bỏ vào cốp rồi ngồi lên ghế sau.
Lần trước Đường Giang và Hàn Dục quyết đấu. Nhờ có Hàn Dục nhường nhịn nên Đường Giang thắng một cách thoải mái.
Đường Giang quen biết với Hàn Dục nhiểu năm vậy rồi, nhân phẩm của anh thế nào anh ấy vẫn có thể tin được.
Trải qua mấy tháng khảo nghiệm, Đường Giang miễn cưỡng hài lòng với Đường Dục.
Trên đường về nhà ba người họ nói cười rôm rả, không bao lâu sau khi đến nhà ga thì họ soát vé để chuẩn bị lên xe; Hàn Dục đưa vé xe lửa đã mua cho họ.
Vé của hai người đều là vé giường nằm, nhân lúc Đường Giang thu dọn hành lý, Hàn Dục cầm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn:
"Về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh nhé. Hai ngày này anh đều ở văn phòng."
"Vâng ạ."
Nhân viên phục vụ đuổi những người không có phiếu xuống khỏi xe lửa, Hàn Dục xuống xe, đi đến bên ngoài cửa sổ chỗ ghế ngồi của Ngu Thanh Nhàn rồi tiếp tục nói chuyện với cô.
Đoàn tàu dần lăn bánh, Ngu Thanh Nhàn vẫy tay với Hàn Dục. Hàn Dục đứng yên tại chỗ nhìn theo một lát rồi đuổi theo xe một đoạn, mãi cho đến khi xe lửa tăng tốc anh không đuổi kịp nữa thì mới đứng lại.
Đường Giang ngồi ở giường đối diện Ngu Thanh Nhàn, nhìn thấy động tác của hai người họ thì cảm thấy cả không khí đều thoang thoảng mùi chua.
Nhìn thấy em gái rầu rĩ không vui, anh ấy buồn bực nói: "Chúng ta chỉ về nhà một tháng thôi mà, cũng không phải sau này không gặp nữa đâu. Nhìn hai người đi, người không biết còn tưởng hai người sắp âm dương cách biệt không đấy."
Ngu Thanh Nhàn nhìn Đường Giang bằng ánh mắt khinh bỉ, thản nhiên mở miệng: "Anh không hiểu đâu."
Đường Giang lấy ấm ra rót nước cho em gái: "Anh không hiểu cái gì?"
Ngu Thanh Nhàn nhấp một ngụm nước: "Anh không hiểu yêu đương, dù sao thì trước giờ anh đã hẹn hò bao giờ đâu."