Ở thời đại này, thanh niên trí thức muốn trở về thành phố là chuyện quá khó khăn, cha mẹ của Khương Hiểu Điềm chính chủ còn không có năng lực gì nữa chứ, lại không yêu thương cô ấy, cô ta mà muốn dựa vào nhà mẹ đẻ của cô ấy thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Gả cho một người không phải thanh niên trí thức thì cũng không có gì, nhưng trong sách viết, người đàn ông kia không phải người tốt lành gì cả, hút thuốc uống rượu đều biết, còn không biết thương người. Nào có giống như Quách Hải Bình, ngay cả Ngu Thanh Nhàn đến tháng vào ngày nào, anh ta cũng còn nhớ rõ ràng.
Ý tưởng cả đời không lấy chồng mà chờ kỳ thi đại học mở trở lại cũng không ổn lắm. Thành tích đời trước của Khương Hiểu Điềm cũng chỉ tàm tạm, ngay cả đại học loại hai cũng không đỗ, mà chỉ là một trường đại học bình thường.
Học hành mười mấy năm rồi, bây giờ Khương Hiểu Điềm chỉ cần nhìn thấy sách là đau đầu. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn xuống ruộng làm việc nhà nông, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khổ rồi.
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy chỉ có gả cho Quách Hải Bình là thích hợp nhất. Ít nhất anh ta cũng còn có tiền lương, cho dù cô ta không làm ruộng thì cũng có ăn có uống. Cô ta chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi Quách Hải Bình, chờ mười năm sau anh ta xuất ngũ, để trở thành phu nhân giàu có nhất là được rồi.
Bà thông gia của quả phụ Quách đã mất từ lâu, ông thông gia có việc làm, con gái con rể cũng có công việc, vì thế đành gửi cháu ngoại cho bà ta chăm sóc, mỗi tháng con gái đều sẽ trợ cấp cho bà ta một chút tiền.
Khương Hiểu Điềm đợi ở gần nhà quả phụ Quách một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được đến lúc quả phụ Quách dắt cháu ngoại ra ngoài chơi. Cô ta nhân cơ hội này đi đến, nói vài câu với cháu ngoại của quả phụ Quách rồi cho nó một viên kẹo đường, sau đó thì bước đi.
Khương Hiểu Điềm cũng không vội vàng tiếp cận quả phụ Quách. Trong quyển sách mà cô ta đã đọc trước khi xuyên qua viết, quả phụ Quách này cũng không phải một nhân vật đơn giản, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng từng phải chịu không ít đau khổ từ tay bà ta.
Khương Hiểu Đường tự tin mình còn làm tốt hơn Ngu Thanh Nhàn nữa kìa. Nhưng cô ta đâu phải đầu đất, mạo muội tiếp cận quả phụ Quách không phải một hành động sáng suốt.
Nhưng tiếp cận cháu trai của quả phụ Quách thì không giống thế, trong sách, Ngu Thanh Nhàn cũng dựa vào mối quan hệ tốt với cậu bé này mới có thể gả cho Quách Hải Bình.
Từ nhỏ Khương Hiểu Điềm đã có duyên với trẻ con, bắt chuyện với một đứa bé quả dễ như trở bàn tay. Quả nhiên không bao lâu sau, cháu ngoại trai của Quách Hải Bình - Triệu Phàm đã bắt đầu thân thiết với cô ta.
Khương Hiểu Điềm chơi với cậu bé trong chốc lát, mắt thấy sắp đến giờ tan làm, mới khoan thai đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.
Chiều hôm đó Ngu Thanh Nhàn tan làm sớm, vừa về đến nhà đã nhìn thấy vẻ mặt thể hiện rõ tâm trạng tốt của Khương Hiểu Điềm. Ngu Thanh Nhàn cũng kệ cô ta, cô mở rương lấy phiếu rồi đi ra ngoài.
Cô lập tức đi đến nhà của đại đội trưởng. Vợ của đại đội trưởng - thím Đỗ đã đi ra cửa ngóng vài lần, thấy Ngu Thanh Nhàn phía xa xa thì vội vàng đi ra tiếp đón.