Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 447

Sau khi xuống nông thôn, họ làm việc cũng chỉ gọi là tàm tạm. Mọi người trong thôn đều có kĩ năng làm ruộng, thái độ của họ đối với đất đai ruộng vườn còn hơn cả con ruột nữa kìa, nên tất nhiên cũng chướng mắt những người làm việc không tốt như họ.

Cho dù sau này họ làm tốt hơn thì cũng không có ích gì cả, ấn tượng ban đầu đã sớm hình thành rồi, càng đừng nói mỗi năm đều có thanh niên trí thức mới gia nhập.

Cho nên dưới tình huống như thế, tuyệt đối không thể xuất hiện lời đồn trong đám thanh niên trí thức có trộm vặt được. Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của họ trong thôn sẽ càng xuống dốc không phanh.

Những thanh niên trí thức có mặt ở đây đều là người hiểu biết, những năm gần đây họ vẫn luôn sống cẩn thận, vất vả lắm mới có thể gần gũi với đám thôn dân hơn một chút, họ cũng không dám làm cho cuộc sống của mình trở về thời kì khó khăn như trước.

Đối với bọn họ mà nói, Khương Hiểu Điềm chẳng khác gì cục phân chuột cả, họ không muốn để cục phân chuột kia phá hủy nồi nước của họ.

Khương Vĩnh Minh lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, chuyện này đành để cô chịu thiệt rồi. Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, nếu trong phạm vi tôi có thể làm, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô."

Các thanh niên trí thức khác không có ai phản bác cả. Khương Hiểu Điềm rất muốn phản biện cho mình, nhưng mà không ai muốn quan tâm đến cô ta cả.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy đám nhân vật chính này vô cùng phiền phức, mấy đời trước cũng thế, cô có thể tránh xa bao nhiêu thì lập tức tránh xa bấy nhiêu. Đời này của cô vẫn không thay đổi: "Tôi muốn đổi phòng."

Cả đời này dài như thế, Ngu Thanh Nhàn không muốn ngày ngày phải chung phòng với người đáng ghét kia nữa.

Yêu cầu này của Ngu Thanh Nhàn khiến cho đám người thở phào nhẹ nhõm, Khương Vĩnh Minh nói: "Được. Tòa nhà thanh niên trí thức của chúng ta vẫn còn hai gian phòng trống, cô có thể tự chọn cho mình một phòng."

Tất nhiên Ngu Thanh Nhàn sẽ chọn căn phòng cách xa phòng của Khương Hiểu Điềm nhất rồi.

Mưa tạnh, đám thanh niên trí thức lập tức giúp Ngu Thanh Nhàn chuyển đồ đạc sang gian phòng trống kia, mọi người đều ăn ý phớt lờ Khương Hiểu Điềm, không thèm cô ta nhìn lấy một cái.

Khương Hiểu Điềm chưa từng phải chịu loại tủi thân thế này, cô ta cảm thấy đám người thanh niên trí thức này đang nhằm vào cô ta.

Đúng là cô ta mở tủ của người khác, cô ta sai được chưa. Nhưng mà cũng không cần làm cứng thế đâu đúng không? Không phải cô ta chưa mở thành công ư?

Còn có Ngu Thanh Nhàn nữa, Khương Hiểu Điềm chân chính kia đúng là mắt mù rồi mới có thể chọn người như cô làm bạn thân, cô ấy đào tâm đào phổi đối xử thật lòng với người ta, kết quả thì sao?

Chỉ mới xảy ra chút chuyện nhỏ này thôi mà người ta đã giận cô ấy rồi đấy thôi.

Cũng là do Khương Hiểu Điềm chân chính ngu ngốc, nếu không sao trong sách lại viết họ sẽ làm bạn tốt cả đời cơ chứ?

Nếu thật sự người ta coi cô ấy là bạn thân, nhà của Ngu Thanh Nhàn có nhiều tiền như thế, còn là người giàu nhất nữa cơ chứ, sao không để cô ấy tiêu giúp một chút?

Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là tình nghĩa giả tạo rồi.

Bình Luận (0)
Comment